Đó là một giọng nữ, tất nhiên khi nghe giọng, Tuấn ngờ ngợ nhận ra người đang nói phải chăng là Huệ, cô gái theo như Tuấn được biết là người được Đại chỉ định thăm nuôi Tuấn khi Tuấn còn đang thụ án tại trại giam Thanh Phong. Lần cuối cùng Tuấn gặp cô ta là trước khi mãn hạn tù khoảng tầm 3 tháng.
Tuấn hỏi:
- - Cô là.....?
Huệ đáp:
- - Đúng, là tôi đây.....Người đã gặp và tiếp tế cho anh trong trại giam Thanh Phong thời gian trước. Tôi có việc cần gặp anh, việc này có liên quan đến anh Đại.
Không nghĩ nhiều, Tuấn nói luôn:
- - Cô đang ở đâu...?
Huệ trả lời:
- - Tôi đang ở khu vực gần anh thôi, quán cà phê Vườn Xưa, cách trung tâm bưu điện 100m.
Tuấn nói:
- - 10 phút nữa tôi sẽ đến.
Cúp điện thoại, Tuấn đi ra bên ngoài, gian ngoài của tiệm cầm đồ, Long, Đại, Xuân vẫn đang ngồi đợi. Thấy Tuấn hớt hải đi ra, Long hỏi:
- - Đại ca, anh đi đâu vậy..?
Tuấn đáp:
- - Đưa anh chìa khóa xe máy, anh đi đây có chút việc. Mọi người cứ làm việc như bình thường, có gì anh sẽ gọi.
Đà lấy chùm chìa khóa đưa cho Tuấn, Tuấn lên xe phóng đi trong sự ngơ ngác của mọi người. Không ai hiểu tại sao Tuấn lại vội vàng như vậy.
Đến quán cà phê Vườn Xưa, Tuấn bước vào trong, tay cầm điện thoại bấm lại số ban nãy vừa gọi vào máy mình. Ngồi trong góc cùng, khuất sau chậu cây cảnh, Huệ đứng dậy bắt máy rồi quay đầu nhìn ra lối đi vào.
Cô gái mặc bộ đồ ăn với quần da, áo thun ngắn tay, đeo kính đen với mái tóc ngắn đặc trưng kia chính xác là Huệ. Tiến lại gần, Huệ khẽ cúi đầu:
- - Chào anh, đã làm phiền anh rồi.
Bỏ qua màn chào hỏi xã giao, Tuấn chưa ngồi xuống đã hỏi dồn:
- - Đại đâu, hiện giờ nó đang ở đâu...?
Huệ nói:
- - Anh bình tĩnh lại đã, ngồi xuống tôi có chuyện muốn nói.
Tuấn ngồi xuống, sau khi phục vụ oder đồ uống xong, lúc này Huệ mới bắt đầu vào chuyện:
- - Tôi cũng như anh, hiện tại không biết anh Đại đang ở đâu và làm gì cả. Lần cuối tôi gặp anh ấy cũng chính là lần thăm anh trong tù quay về. Khoảng thời gian sau, dường như anh Đại đã biến mất, anh ấy chủ động cắt mọi liên lạc với chúng tôi. Điều cuối cùng mà anh ấy dặn dò tôi chính là: " Hãy lánh đi đâu đó một thời gian, đừng cố gắng can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tổ chức. "
Tuấn cau mày:
- - Rốt cuộc là sao..? Cô đang nói gì, tôi không hiểu. Tổ chức nào...? Và tại sao lại phải lánh đi....?
Huệ cúi mặt xuống, lúc này Huệ đành phải kể hết tất cả sự thật về quá khứ của Đại, công việc của Đại làm trước khi gặp Tuấn, và cả cái tổ chức có tên là Gia Đình, kể cả việc trong khoảng thời gian Tuấn ngồi tù, Đại đã dùng tất cả mọi cách để có thể chạy án cho Tuấn. Việc chạy án thì Tuấn cũng đã biết, nhưng về Gia Đình, lúc này Tuấn mới thực sự bàng hoàng. Bằng linh cảm của mình, Tuấn nhận thấy Đại không phải người đơn giản, nhưng thực sự để mà nói, nghĩ Đại là một thành viên cấp cao trong tổ chức buôn ma túy đa quốc gia thực sự chưa bao giờ Tuấn dám nghĩ. Chẳng trách lão n béo giám thị trại Thanh Phong lại liên tục hỏi dò về " Gia Đình ", và giờ Tuấn mới biết, tại sao Dũng chó điên lại có thể tự do sử dụng, buôn bán ma túy ngay giữa lòng nhà tù và tại sao hắn lại được đặc cách đến như vậy. Đó là vì n giám thị cũng chính là một mắt xích tiêu thụ ma túy trong tổ chức. Do vậy khi nhắc đến Đại, lão béo sợ đến tái xanh mặt mũi, lão đặc biệt quan tâm đến Tuấn là có lý do, vì lão biết Đại thực sự là một kẻ khủng bố.
Nghe hết câu chuyện, tuy chưa rõ ràng bởi Huệ cũng không biết quá nhiều, công việc trong tổ chức Huệ không được tham gia. Cũng là người của Gia Đình nhưng Huệ cùng một vài người khác hoạt động dưới sự chỉ đạo của Đại, nói một cách khác, thuộc hạ của Đại không phục tùng mệnh lệnh của ai khác ngoài Đại. Huệ cùng một vài người nữa chính là tâm phúc của Đại. Được Đại giao cho những công việc ngoài luồng không liên quan đến tổ chức, cũng như bảo đảm an toàn cho gia đình của Đại.
Huệ nói:
- - Tôi cũng chỉ biết như vậy thôi, việc của tôi khoảng thời gian ấy là lo liệu cho anh được mãn hạn tù một cách sớm nhất. Trước khi anh ra tù khoảng 6 tháng, đã có khá nhiều chuyện xảy ra trong nội bộ tổ chức. Anh Đại một thời gian phải trốn sang Campuchia, khi anh ấy trở về, người đứng đầu tổ chức, cũng là
đại ca của anh ấy đã qua đời, cán cân quyền lực trong tổ chức đảo chiều. Có lẽ để đảm bảo an toàn cho gia đình, cho chúng tôi, anh ấy đã lựa chọn việc từ bỏ. Xưa nay anh Đại không phải người tham vọng quyền lực. Không biết anh ấy đã thỏa thuận gì, hoặc cũng có thể anh ấy đã gặp phải chuyện lớn. Tôi rất lo lắng, dù anh Đại đã dặn đừng xuất hiện, nhưng tôi buộc phải đi tìm anh ấy. Tôi tìm đến bố mẹ anh ấy với danh nghĩa bạn bè nhưng cũng chỉ nhận được thông tin, đã gần 4 tháng nay anh ấy không liên lạc với bố mẹ, số điện thoại của anh ấy cũng không gọi được. Trong lúc nói chuyện, bố mẹ anh Đại có nhắc đến anh. Và tôi đã xin số điện thoại hỏi han về anh rồi tìm đến đây.
Tuấn gắt:
- - Đến cô là người tâm phúc của nó còn không biết nó ở đâu thì làm sao tôi có thể biết được. Hơn 3 tháng nay tôi cũng rất lo lắng khi tôi đã về mà vẫn không liên lạc được với nó.
Huệ nhìn Tuấn rồi nói:
- - Không phải tự nhiên mà tôi đi tìm anh ấy đâu....Tôi có nghe ngóng được 1 tin đồn.
Tuấn hỏi:
- - Tin gì, cô nói ngay đi.
Huệ đáp:
- - Có tin rằng, anh Đại đã bị người của tổ chức thủ tiêu.
Tuấn quát lớn:
- - Không thể nào......Cô nghe tin đó ở đâu.
Huệ vội quay nhìn xung quanh, Huệ nói:
- - Anh đừng lớn tiếng, bình tĩnh đã.....Là nguồn tin từ trong nội bộ của Gia Đình, hắn cũng chỉ là lính quèn thôi, khi tôi hỏi hắn về Đại " Sát " hắn nói không chỉ Đại " Sát " mà tất cả những ai có ý định chống đối lại tổ chức sau khi ông trùm chết, đều bị giết. Tuy chưa có căn cứ xác thực, nhưng trước khi anh Đại biến mất, đã có 3 người cầm đầu ba đường dây tại ba tỉnh thành lớn thuộc tổ chức đã bị chết với cùng một lý do đó là tai nạn. Bởi vậy, tôi có cơ sở để sợ hãi, anh Đại gặp chuyện là có thật.
Tuấn nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, Tuần gừ mắt hỏi Huệ:
- - Tổ chức....Không..? Lũ khốn " Gia Đình " đó ở đâu...?
Huệ lắc đầu:
- - Tôi không nói cho anh được, mà dù có nói, anh cũng không bao giờ bước chân được vào địa phận của tổ chức. Bởi chỉ cần phát hiện ra có vấn đề, có người khả nghi thì dù là công an, cũng sẽ bị giết chết. Gia Đình là một tổ chức tội phạm cực kỳ khủng khiếp, nó không phải đám giang hồ đâm thuê, chém mướn....Nó là tập đoàn tội phạm, những kẻ có thể giết người mà không cần chớp mắt, chúng giết người mà dao không dính máu. Nếu nóng vội như anh, đừng nói là tìm được đại bản doanh, bước chân lên đến địa giới Lai Châu......Anh đã chết rồi.
Nói xong Huệ mới giật mình, bình thường Huệ là một người sắc sảo, nắm bắt được tâm lý của người khác, nhưng khi nãy, chứng kiến ánh mắt đáng sợ của Tuấn, Huệ cũng mất bình tĩnh, và vô tình cô đã nói ra điều mà cô không nên nói.
Tuấn đứng dậy đáp:
- - Lai Châu sao....?
Huệ kéo tay Tuấn lại:
- - Đừng, đừng đi đến đó.....Anh không thể làm gì được đâu.
Tuấn cau mày:
- - Nếu có lòng, cô hãy nói cho tôi biết vị trí chính xác của đám Gia Đình đó. Còn không buông tay ra.
Huệ đành phải buông tay Tuấn ra, dù sao Lai Châu cũng quá rộng lớn, chỉ với như vây, Huệ nghĩ Tuấn cũng không thể tìm được Gia Đình. Điều cuối cùng mà Huệ nói:
- - Nếu anh thực sự dính vào tổ chức, không chỉ anh mà cả gia đình anh, người thân của anh cũng sẽ gặp nguy hiểm. Bọn chúng không từ một ai, kể cả có là trẻ sơ sinh.
Tuấn im lặng một hồi, quay mặt bước đi, Tuấn đáp:
- - Nếu chúng đã nguy hiểm như vậy nghĩa là anh em của tôi đang gặp nguy hiểm về tính mạng. Tôi không suy nghĩ được xa như vậy, chào cô.