Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

Cuộc đụng độ giữa đêm


trước sau

Tối hôm đó, bên mâm cơm gồm có gà, thịt, rau rừng thì còn một món đặc sản mà Tuấn mong chờ nhất chính là món thịt Dúi lam ống nứa và thịt Dúi nướng mọi. Đây là lần đầu tiên Tuấn đi lên miền rừng núi, hồi chiều nhìn ông chồng chủ quán trọ mần thịt Dúi, Tuấn thấy con Dúi gần gần giống con chuột, nhưng thân ngắn hơn, múp hơn, mắt nhỏ, tai nhỏ, đuôi cũng cụt cụt, có móng vuốt và đuôi nó không có lông. Con Dúi mà chồng chủ quán trọ đem về khá to, Tuấn nghe chủ quán trọ nói:

- - Dúi rừng khó bắt lắm, bởi nó đào hang rất sâu. Để bắt được Dúi tốn công, tốn sức lắm. Bình thường họ chỉ bắt được con nào to thì tầm 1,5 cân, nhưng con này hơn 2 cân đó. Đặc sản đấy anh ạ, ấy chết, mà tôi vẫn chưa biết tên anh. Mà nhìn anh khá trẻ chắc chưa 40 đâu nhỉ..?

Tuấn đáp:

- - Tôi tên Tuấn, năm nay 43 tuổi rồi. Công nhận thui vàng đi nhìn béo múp....Chuột đồng tôi cũng được ăn rồi, nhưng con này đúng là lần đầu thấy.

Chồng chủ quán trọ cười ngạc nhiên:

- - Thật hả...? Anh đã 43 tuổi rồi, vậy là hơn cả tuổi tôi....Thế mà nhìn tôi còn già hơn cả anh....Ha ha ha. Tôi tên Dũng.

Tuấn hỏi:

- - Mà này, nghe giọng anh với vợ anh khác nhau nhỉ...?

Dũng đáp:

- - Thì đúng rồi, tôi là người Kinh, còn vợ tôi là người đồng bào. Cô ấy nói tiếng Kinh hơi ngọng, đa số bà con ở đây đều thế.

Tuấn gật gù:

- - Thảo nào, làm nhà nghỉ với ăn uống ở đây chắc cũng khó khăn lắm nhỉ...?

Dũng vừa mổ bụng Dúi moi móc hết ruột gan ra rồi vừa trả lời:

- - Nó cũng tùy anh ạ, độ khoảng 2 năm trước đây thì làm ăn cũng tốt. Khi đó chẳng hiểu sao người miền xuôi đổ hết lên đây để khám phá đình Pu Ta Leng. Có năm đông lắm, khách kéo đến nườm nượp. Đúng là con người rất kỳ lạ, càng cái gì nguy hiểm, chưa được khám phá thì họ lại càng tò mò. Dân bản địa đi vào Pu Ta Leng còn thấy sợ, ấy thế mà họ cứ thi nhau mạo hiểm. Thời gian đầu khách đến đây nghỉ đông lắm, đi cả đoàn 10-20 người cũng có....Nhưng sau đó thì......

" Rào..Rào "

Dũng múc nước nửa bên trong bụng Dúi, Tuấn hỏi:

- - Nhưng sao...?

Dũng đáp:

- - Có một đoàn đi vào trong đó, chết mất 2 người. Kể từ sau vụ ấy, chình quyền cũng cấm dần, không còn được đi đông vào trong Pu Ta Leng nữa. Chỉ có một vài kẻ mạo hiểm như anh đây muốn đi thì sẽ thuê dân bản địa dẫn đường. Dù sao thì Pu Ta Leng rất nguy hiểm, trong đó vẫn còn hoang sơ, dù là người sống ở ngay gần Pu Ta Leng nhưng cũng chẳng ai dám đi tận vào sâu bên trong rừng cả. Nhưng nói vậy không phải không có người sống, khắc nghiệt thế mà vẫn có người sinh tồn được đấy. Nhưng rất hiếm khi gặp, về cái chết của 2 người trong đoàn khám phá kia cho đến nay vẫn còn là bí ẩn. Người thì nói ngã vách núi chết, người thì bảo bị rắn độc cắn chết......Nhưng khi đoàn họ quay trở về, tôi nghe họ nói lúc ấy hình như họ có nghe thấy tiếng súng nổ. Chậc, nói sao chứ nơi rừng rú hoang vu như thế thì lấy đâu ra súng. Chắc ngã núi chết hay gì đó thôi.

Chỉ mới ngồi nghe Dũng kể sơ qua về Pu Ta Leng, nơi mà Tuấn định đến đã thấy đó thực sự là một ngọn núi nguy hiểm. Lời mà Long cảnh báo Tuấn không hề sai, nhắc đến Long thì sau khi giải quyết xong mọi chuyện với vợ chồng chủ quán trọ, khó khăn lắm Tuấn mới sạc được điện thoại, cũng may lúc bị trộm đồ thì Tuấn có cầm điện thoại vào trong nhà vệ sinh nói chuyện với Long nên vẫn còn. Khi Tuấn gọi điện, anh em Long rất lo lắng, Long còn định lên Lai Châu tìm Tuấn nhưng Tuấn ngăn lại, Tuấn nói mình vẫn ổn và sẽ quay trở về vào ngày mai.

Quay lại nhìn Dũng đang chặt nhỏ từng miếng thịt Dúi đã tẩm ướp gia vị rồi cho vào trong ống nứa tươi, dùng lá chuối nút ống nứa lại, Dũng đem vào trong bếp lửa ở giữa sàn nhà rồi đặt cạnh đó. Chỗ thịt dúi còn lại Dũng khéo léo kẹo vào thanh nứa đem đi nướng.

Lần đầu được ngồi giữa nhà, nhưng lại có một cái bếp lửa đỏ than hồng, xung quanh trống hông, không khí miền núi tối xuống hơi se lạnh nhưng mùi than củi cháy đượm, phảng phất thêm mùi thịt Dúi nướng đang tướp mỡ rơi xuống thơm phức. Tuấn thấy thích lắm, rót rượu ra bát, Dũng mời Tuấn:

- - Anh Tuấn uống thử đi, rượu này là rượu vợ tôi tự ủ đấy....Này nhắm với thịt Dúi thì hết sẩy.

Vợ Dũng lúc này cũng bê tiếp lên nồi canh chua, cả hai vợ chồng ngồi xuống mâm rồi cùng mời rượu. Đồ ăn ngon, rượu cũng ngon, nhất là món thịt Dúi thì thực sự tuyệt vời. Vừa ăn Tuấn vừa tấm tắc khen nức nở, mới buổi trưa còn giận giữ, đến tối Tuấn cùng vợ chồng chủ quán trọ hồ hởi tay bắt mặt mừng.

Rượu ngon, lại có người đối ẩm, Tuấn và Dũng vừa uống vừa nói chuyện vui vẻ. Tuấn kể cho Dũng nghe cuộc sống trong tù, còn Dũng lại kể cho Tuấn nghe cuộc sống cũng như những dư vị của miền rừng núi. Cứ như vậy cả hai say lúc nào không biết, Dũng thì phải nhờ đến vợ mới có thể về phòng ngủ, còn Tuấn thì vẫn ngồi uống tiếp, Tuấn nói rượu ngon nên muốn uống thêm, vợ chồng Dũng cứ đi ngủ trước, lát Tuấn ngủ luôn ở đây cũng được. Nhưng sợ đêm hôm gió máy nguy hiểm, hai vợ chồng Dũng khuyên mãi Tuấn mới chịu về phòng.

Cho tới tận đêm, cũng không biết lúc ấy là mấy giờ, nhưng Tuấn bật dậy bởi buồn đi vệ sinh. Trong phòng tối om,
cũng vẫn còn men rượu nên Tuấn tìm nhà vệ sinh thế nào lại thành mở cửa đi ra ngoài sân. Tặc lưỡi, Tuấn đứng tè luôn vào chậu cây gần đó. Đột nhiên ở phía nhà tối nay ăn nhậu phát ra tiếng động...

" Lịch....Kịch.....Kịch "

Tuấn quay ngoắt đầu sang nhìn thì lập tức có một bóng đen lao vụt qua rồi biến mất.

Trong đầu Tuấn chợt nghĩ:

" Là trộm sao...? Lẽ nào là thằng trộm buồi trưa, thấy ngon quay lại tiếp tục..? "

Nhìn lối ra vào vẫn đóng, từ gian nhà trước đi ra khu nhà trọ đằng sau chỉ độc nhất một lối đó.

" Vụt "

Bóng đen vừa nãy lại tiếp tục chạy ngang qua, trời tối nên không nhìn rõ, nhưng cũng phải nói thân thủ của kẻ này cực kỳ nhanh. Theo bản năng, Tuấn chạy thẳng đến lối ra vào, và bản năng của Tuấn đã đúng. Thằng trộm chính là đang hướng về nơi đó để tẩu thoát. Nhưng tiếc là hắn chưa kịp chạy thì đã bị Tuấn ngăn cản.

Giang hai tay chắn đường, Tuấn cười:

- - Khà khà, đứng lại......Mày đây rồi....

Kẻ trộm cũng không phải dạng vừa, đang lao đi với tốc độ nhanh, nhưng gặp vật cản, hắn lập tức đạp chân vào một cột trụ gần đó rồi lộn nhào ra sau, nhìn cách hắn tiếp đất rất nhẹ nhàng, Tuấn cau mày bởi Tuấn biết, tên trộm này là một cao thủ. Cũng là người luyện võ nên để nhận ra điều này với Tuấn không khó.

Trước khoảng sân tối, Tuấn vẫn không thể nhìn rõ kẻ đang ở trước mặt mình có hình dáng như thế nào. Trong khi Tuấn còn đang bất ngờ sau cú tiếp đất của đối thủ thì tên này lập tức lao tới tấn công Tuấn.

" Bốp "

Tuấn đưa tay lên ngang trán theo phản xạ tự nhiên, một lần nữa bản năng đã giúp Tuấn đỡ được một đòn đá nhắm thẳng vào thái dương của mình. Còn chưa kịp định thần thì gã khốn đó tiếp tục lộn về sau thủ thế. Trong khi ấy cánh tay của Tuấn thực sự thấy đau, mặc dù Tuấn chỉ đỡ đòn.

" Vụt "

" Bốp....Bốp....Bốp "

Liên tiếp, liên tiếp gã khốn kia cứ thế ra đòn tới tấp vào người Tuấn. Chỉ đỡ đòn thôi mà Tuấn bắt đầu phải lùi về phía sau. Chưa bao giờ Tuấn gặp phải một kẻ khó chịu như vậy. Thân thủ của tên này rất nhanh nhẹn, cứ sau mỗi đòn là hắn tiếp tục tung ngay đòn khác, tốc độ đòn đánh thực sự khác biệt với những kẻ thù mà Tuấn đã gặp trước đây.

Vừa phải hứng chịu những cú đấm, cú đá liên tiếp từ đối thủ, nhưng Tuấn không những không nao núng mà còn từ từ nở một nụ cười, Tuấn nói:

- - Có bản lĩnh như thế này mà đi làm ăn trộm......Chẳng phải phí hoài hay sao....? Mày làm tao thấy nổi máu nóng trong người rồi này, bố mày tỉnh cả rượu luôn.

" Pặc "

Sau khi chịu đòn thì cuối cùng Tuấn cũng túm được chân của tên trôm, Tuấn nhe răng ra cười rồi nói:

- - Chết nhé thằng khốn.

Dứt lời, Tuấn xoay người một vòng rồi dùng lực cánh tay hất tung thằng trộm vào thành tường ngay gần đó.

" Phịch "

" Xoảng....Xoảng "

Bị quăng như vậy nhưng thằng trộm vẫn có thể lộn nhào, hắn dùng cả bốn chi tiếp vào thành tường rồi nhảy xuống sân, nhưng có lẽ do lực tác động quá mạnh khiến cho hắn bắt buộc phải lộn thêm một vòng nữa để giảm va chạm. Lần lộn cuối không nằm trong chủ đích nên hắn không thể chọn được vị trí tiếp đất thuận lợi. Hắn ngã vào đống bát đĩa mà hồi tối Tuấn cùng vợ chồng Dũng ăn nhậu chưa kịp dọn.

Điều này càng khiến cho Tuấn tức tối, thực sự mà nói khi nãy Tuấn không hề nương tay. Khi mà Tuấn đã nổi điên thì không có chuyện nhẹ tay với bất kỳ ai, nhất là đối thủ trước mặt không hề dễ nhằn. Thế mà thằng trộm vẫn bình thản, tuy nhiên Tuấn cũng kịp nhận ra một điều, thân thủ của tên trộm rất nhanh, nhưng có vẻ như lực từ đòn đánh thì chỉ là bình thường so với Tuấn. Nhưng nghĩ là một chuyện, còn khắc chế thế nào thì lại là chuyện khác. Tuy với lực đánh ấy Tuấn có thể chịu được, nhưng mưa dầm thấm lâu, trúng nhiều đòn cũng không phải cách hay.

" Roẹt "

Tuấn hơi sững người bởi phía đối diện, tên trộm hình như cũng đã thay đổi suy nghĩ sau khi bị Tuấn phản đòn. Cũng đương nhiên thôi, từ nãy đến giờ hắn đánh Tuấn khá nhiều, nhưng không những không thoát được mà chỉ chút sơ sảy thôi đã bị Tuấn túm được. Là một kẻ nguy hiểm, với bản năng của mình, hắn biết cần phải mạnh tay hơn.

Thứ mà hắn vừa rút ra là một con dao găm sáng loáng.......

Tuấn nghiến răng:

- - Thằng khốn, mày muốn giết tao thật sao....?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện