Tối hôm đó, lúc tỉnh dậy, Minh có nghe vợ kể về việc hôm nay có một người tên là Tuấn đến thăm, vợ Minh nói lại nguyên văn câu mà Tuấn nhắn với Minh. Nghe xong Minh ban đầu rất lo lắng, nhưng Minh biết, có lo bây giờ cũng chẳng làm được gì, vợ Minh nói:
- - Liệu anh ấy đi như vậy có sao không hả mình..?
Minh im lặng một lúc rồi khẽ đáp:
- - Anh chỉ hi vọng nó sẽ không giết người thêm một lần nữa. Đúng là anh rất lo cho Tuấn, nhưng anh còn lo cho tay Bâu đó hơn. Em chưa biết đâu, thằng Tuấn khi nó điên lên thì trời còn bé. Lỡ như nó có làm gì quá tay, chắc anh ân hận cả đời.
[......]
Ngày hôm sau, để cho chắc ăn, Tuấn vẫn điện cho Xuân đến chở mình đi lòng vòng, nhưng hôm nay Tuấn muốn Xuân chở mình lượn qua đại bản doanh của Bâu, cũng là nơi mà Bâu cùng đám đàn em mở một cửa hàng bán - sửa chữa- thu mua điện thoại.
Đã quen với Tuấn trong cuộc nói chuyện ngày hôm qua, sang đến hôm nay, Tuấn tiếp tục tìm hiểu về Bâu. Ngày hôm qua là đến khu phố nơi Bâu sống, hôm nay thì lại lượn qua chô Bâu làm việc. Vốn là một người thông minh, Xuân hỏi:
- - Ông anh đang điều tra về tay Bâu có đúng không..? Ông anh là công an à…?
Tuấn cười:
- - Sao cậu lại hỏi vậy..?
Xuân đáp:
- - Hành động của ông anh lộ liễu quá mà, nhưng có lẽ ông anh không phải công an, vì công an họ làm việc kín lắm. Đây ông anh để cho một thằng xe ôm còn phát hiện ra, cơ mà không phải công an mà ông anh lại tìm hiểu từ chỗ ở cho đến chỗ làm thế này thì chỉ có một điều…
Tuấn hỏi:
- - Điều gì….?
Xuân khẽ trả lời:
- - Ông anh muốn thanh toán gã Bâu này…?
Nói xong Xuân phá lên cười:
- - Ha ha ha, đùa thôi, em lại bị nhiễm bệnh trinh thám rồi. Chứ có mà điên mới dám chọc vào bọn chúng. Kể cả ông anh có 20 người nữa cũng không ăn nổi chứ đừng nói có một mình. Hê hê hê, tám chuyện cho vui mà anh……
Tuấn nói luôn:
- - Cậu nói đúng, tôi chính là đang muốn cho thằng khốn ấy một bài học.
Xuân giật mình, nhìn qua gương chiếu hậu, Xuân thấy ánh mắt của Tuấn khi nói ra câu này không phải đùa, nó rất nghiêm túc. Xuân nuốt nước bọt:
- - Bác...bác nói...nói thật chứ…?
Tuấn mỉm cười:
- - Tôi không phải công an, vậy còn lý do gì mà tôi lại theo dõi và tìm hiểu về thằng khốn đó không…? Nếu cậu sợ thì có thể thả tôi tại đây, chứ nãy đến giờ lượn qua đây 2 vòng, tôi thấy một vài gã xe ôm khác bắt đầu để ý đến cậu rồi đấy. Có vẻ như đây không phải địa bàn mà cậu được phép lang thang bắt khách thì phải…?
Tuấn nói đúng, Xuân cũng đang tính đi hết vòng này là quay trở ra, nhưng giờ nghe Tuấn nói Tuấn muốn thanh toán Bâu thì Xuân lại càng kinh hơn. Nhìn Tuấn cũng rất đáng gờm, nhất là ánh mắt, khi Tuấn lườm ai thì người đó cũng phải chột dạ. Gương mặt lỳ lợm, cơ thể cũng hầm hố…..Tuy nhiên như vậy thì vẫn chưa đủ, hoặc không muốn nói là không có cửa để đối đầu với đội của Bâu. Chưa kể đến xung quanh đây là địa bàn của Bâu, xảy ra chuyện gì chỉ cần Bâu hô một tiếng, đàn em của gã xe chặn kín mọi lối đi.
Đứng đối diện bên đường, Tuấn nhìn thấy gã hôm qua đi xe oto màu trắng mở cửa ra ngoài, hôm nay thì Tuấn đã nhìn rõ mặt hơn, lúc này đang là 9h sáng, Bâu đi sang bên quán cà phê gần đó, lát sau mấy thằng đàn em của Bâu cũng đến. Vậy là ban ngày hắn sẽ ở đây để quản lý việc làm ăn.
Vỗ vỗ vào vai Xuân, Tuấn nói:
- - Được rồi, đi thôi….
Xuân chỉ chờ có vậy, bởi khi Xuân dừng lại đứng ở đó là phía bên kia đường đã có hai gã xe ôm khác chuẩn bị phóng sang kiếm chuyện. Xuân phóng nhanh ra khỏi khu vực nguy hiểm, lúc này trên đường, Xuân mới khẽ hỏi lại:
- - Em vẫn chưa dám tin là bác định làm thật đâu đấy.
Tuấn xuống xe rồi lấy tiền trong túi ra trả cho Xuân, Tuấn đáp:
- - Thật hay không thì cậu sẽ biết sớm thôi, chuyện này chỉ có tôi với cậu biết, nên nghe này, nếu phía thằng Bâu mà biết việc tôi đang làm thì tôi sẽ tìm cậu đó, cậu thanh niên….Khà khà.
Trả cho Xuân 100 nghĩn, Tuấn định quay đi thì Xuân nói:
- - Nếu bác mà xử lý nó, bác cho em gửi ké một cú đấm vào mặt nó.
Tuấn ngạc nhiên quay lại, Xuân mới bỏ khẩu trang ra rồi chỉ vào hàm răng của mình, Xuân tiếp:
- - Em bị bọn nó đấm gãy một cái răng cửa, chỉ vì đợt mới chạy, em không biết nên bắt khách ở khu vực bãi 2. Em cũng ức bọn khốn đó lắm…
Nhìn Xuân, Tuấn vừa buồn cười lại vừa đồng cảm, bởi Tuấn cũng bị lũ khốn đó dằn mặt kiểu như vậy.
Tuấn gật đầu:
- - Ok, anh mày nhớ rồi…..Chào chú em nhé.
Trở về phòng trọ, vừa mở cổng bước vào thì Tuấn nghe thấy bên trong
dãy nhà trọ hình như có tiếng cãi lộn, cũng tò mò đi cố qua ba phòng khác, tiếng cãi vã đúng là có thật:
- - Quá hạn 3 ngày rồi đấy, mày có tính trả không hay để tao cho mấy thằng em đến đây đánh cho một trận thì mới chịu nôn tiền ra hả…?
Là một giọng nữ, nhưng có điều Tuấn nghe thấy giọng này quen quen, hình như là Tuấn đã gặp ở đâu rồi. Phòng đang có người to tiếng là phòng của thằng Tiến, cũng là dân thuê trọ như Tuấn.
Tiến van nài:
- - Chị Hường, chị cho em khất thêm 1 tuần nữa, em lấy lương là em trả cho chị ngay. Chị cũng biết rồi đấy, em cực chẳng đã mới phải bán nhà, bán cửa rồi chui vào cái xó này. Nhưng em có dám trốn chị đâu, em hứa, đúng 1 tuần nữa em trả cả lãi lẫn gốc cho chị. Chị tha cho em….
Hường chỉ mặt Tiến nói:
- - Mày họ nhà Hứa à…? Mày bảo mày không trốn tao á, thế sao lúc bán nhà tao gọi điện mày không nghe máy, nếu không có bọn em tao nhìn thấy mày chui vào đây thì làm sao tao biết được.
Lúc này Tuấn vẫn chưa nhìn thấy mặt Hường nên chưa nhận ra đó là khách mình từng chở, Tuấn khẽ gõ vào cửa sổ:
- - Có chuyện gì cũng nói nhỏ nhẹ thôi, khu này có cả người già với trẻ em nữa. Không thì đi ra ngoài ngõ mà giải quyết, ảnh hưởng đến người khác quá.
Đang bực vì đòi tiền không được, lại có thằng dấm dớ nào chõ mõm vào chuyện người khác, lại cậy có tí cơ cấu, Hường quay mặt nhìn ra cửa sổ định chửi:
- - Chuyện...của…..mày….
Vừa quay ra thì nhìn thấy Tuấn, Hường nhận ra ngay, bởi cơ bản lần ngồi sau xe ôm Tuấn chở, đường đông, vô tình cũng có chút đụng chạm, nên là Hường khá ấn tượng với cơ bắp rắn rỏi cùng gương mặt đầy nam tính hút hồn của Tuấn.
Đang chửi bon mồm thì Hường vội lái đi ngay:
- - Ơ, là anh à….? Sao anh lại ở đây…?
Lúc này Tuấn cũng mới nhận ra Hường, Tuấn đáp:
- - Là cô, bảo sao tôi nghe thấy giọng quen quen mà không biết là ai…? Cô đến đòi nợ phải không, thảo nào thấy ngoài đầu ngõ có 2 gã bặm trợn đứng đợi. Quanh đây còn có người già, cô nhỏ tiếng lại một chút.
Vừa như con sư tử cái, trong khoảnh khắc Hường biến thành con mèo con nhẹ nhàng, để không mất mặt với Tuấn, Hường nhìn con nợ cười hiền từ:
- - Thôi được rồi, chị cho chú 1 tuần nữa…..Nhớ giữ lời đấy nhé, chứ chị là chị cũng không muốn ép người quá đáng đâu.
Xách túi, đon đả bước ra ngoài, Hường nhìn Tuấn cười thẹn thùng:
- - Chết thật, khiến anh phải cười chê rồi….Nhưng khổ, đi thu nợ xấu thế này cũng mệt mỏi lắm. Xin lỗi anh nhé, mà anh sống ở đây à..? Đợt rồi tôi gọi anh chạy xe mà máy toàn báo bận. Anh không chạy nữa à…?
Tuấn trả lời:
- - Xin lỗi cô, mấy ngày qua tôi có chút chuyện. Nếu sau tôi chạy lại cô muốn đi thì cứ gọi nhé. Cảm ơn cô trước.
Hường che miệng cười, đưa mắt ngắm từ trên xuống dưới của Tuấn, Hường suýt xoa, Hường đáp:
- - Tất nhiên rồi, mà này, chúng ta gặp nhau thế này là có duyên đấy…...Mà anh sống ở đây có một mình thôi à…? Vợ con anh đâu..?
Tuấn gật đầu:
- - Vâng, tôi sống 1 mình, vợ tôi mất rồi, còn con thì đang ở bên ngoại.
Hường nghe vậy thì bất giác cười thành tiếng, nhưng vội nhận ra mình hơi vô duyên nên Hường lấp liếm:
- - Khổ thân anh, tôi hiểu…...Tôi cũng đồng cảm với anh, thôi tôi về đây, có gì cần đi đâu tôi gọi anh nhé….Chào anh.
Bước ra khỏi cổng, Hường đưa bàn tay lên nắm chặt lại ra điều hí hửng…..Chẳng biết sao nhưng ngay từ lần đầu gặp Tuấn, có vẻ như Hường đã bị Tuấn mê hoặc.
Còn về phần Tuấn, quay trở vào trong, Tuấn nằm suy nghĩ cho kế hoạch thanh toán Bâu vào ngày mai, địa điểm chính là tiệm điện thoại trá hình của Bâu. Nói là suy nghĩ nhưng nằm chưa đầy 10 phút Tuấn đã ngáy khò khò…..Tuấn ngủ một cách ngon lành.