Sao người ta cứ luôn chắc chắn những điều mình nói ?
Khi mà bên trong mỗi con người luôn luôn có những linh hồn mâu thuẫn
Ngày.......Tháng........Năm
Cần Thơ , Việt Nam
Vẫn có những cơn mưa thấm ướt bầu trời , nhuộm cho nàng mây 1 màu đen mượt . Tiếng của sấm rầm rì bên tai . Tôi ngẫn ngơ cảm nhận cái lạnh của hơi nước , sự gột rửa từ nơi xa xăm vọng lại . Có nhiều người thích ánh sáng và bình minh , nhưng nhiều người không hiểu , bóng tối thể hiện cho sự yên nghỉ , lúc mà con người cảm thấy thanh thản . Tôi yêu thích cơn mưa trước khi trời sáng . Tôi không thích cầu vòng , tôi thích những giọt mưa rơi bên hiên nhà .
Ở bên một cánh cửa , khu vườn nhỏ trước mặt đang được sự gột rửa của đất trời như một thói quen trăm ngàn năm không đổi . Đứng trong nhà , cánh cửa thép mở ra . Một người đứng dựa vào đó ngắm những giọt mưa rơi . Đôi mắt trầm đục , gương mặt đượm buồn ấy như hòa vào khung cảnh của 1 ngày mưa . Hắn tên Long .
Hắn sinh ra là vì mưa ,
Hay mưa sinh ra là vì hắn ?
Ai biết ?
Chỉ có Trời !
- Anh hai làm gì đó ? hehe
Cu cậu đáng yêu lại chạy đến . Bé học tới lớp 6 rồi , lanh lắm .
- Không thấy sao mà hỏi , đừng có quậy .
Cu cậu nghe xong không nói gì , chỉ dựa vào cánh cửa sắt như anh của mình . Vẻ mặt non nớt nhìn đăm đăm vào cơn mưa . Trên khóe môi cứ như vương lại nụ cười . Đôi mắt trong suốt lâu lâu chớp một lần tỏ vẻ đáng yêu .
- Thôi anh hai vào nhà đây , đóng cửa rồi vào nhà .
Long quay sang dùng ánh mắt hiền từ bảo cậu em .
- Dạ , em biết rồi .
- Ừa .
Long quay vào nhà . Phước khép cánh cửa lại . Đôi con ngươi tinh nghịch lại nhìn ra ngoài thêm một tí với vẻ hiếu kỳ . Không biết cu cậu nghĩ gì , tự dưng ngó ra ngoài hét lớn lên :
“ ÔNG TRỜI TẠNH MƯA ĐI !”
Long chậc lưỡi la em mình .
- Chậc ! La lối om xòm .
Cu cậu Phước quay lại cười hì hì cùng anh trai mình rùi đóng cửa lại . Chạy ngay ra đằng trước coi phim với mẹ . Long nhìn theo bóng lưng ục ịch ấy đầy hiền hậu , trong đôi mắt trầm đục lóe lên những tia sáng trong suốt yếu ớt .
HẢ ?
Đột nhiên có 1 cảm giác có gì đó không đúng mãnh liệt dâng lên . Long xoay đầu lại cánh cửa , nhìn qua cửa sổ . Đồng tử Long bất chợt co rút lại mãnh liệt . Đây là giật mình , sự quen thuộc vô cùng . Là trùng hợp sao ? Ngoài kia ......Những hạt mưa , không còn rơi xuống . Người ta bảo là........
Mưa đã tạnh !
Trầm ngâm một lát , Long quay đầu đi tiếp về phòng . Trong lòng tự nghĩ đó chỉ là trùng hợp . Long bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình . Có nhiều thứ phải đem đi lên sài gòn , nhiều thứ để lại.........
Đây là...........Uhm , cái này đem đi . Cái này không cần lắm . Cái này để cho thằng Phước xài được . Cái này là.......
Ơ.......Đây là............
Trên hộc tủ này đầy dẫy những con hạc giấy còn trắng muốt , trên dưới gần cả trăm con . Nó làm Long nhớ tới một người .Những con hạc này là làm quà sinh nhật năm đó dành ột người con gái còn dư lại. Sau đêm Noel đó..........
Long đóng hộp tủ lại . Bọn chúng không đem theo.......
Lời thì thầm phát ra từ miệng người con trai đó . Thỏ thẻ như chỉ đủ một vị thần nào đó nghe được .
“Nếu còn có 1 cơ hội cho chúng ta . Điều đó là không thể nữa . Việc đó cũng như một câu chuyện cổ tích không thật . Xin trời cho tuyết rơi vùng đất nhiệt đới này , nếu ngày nào ta thật sự đến với nhau . Có ngày đó không ? Tuyết phủ Cần Thơ này......”
Bóng lưng người đó có vẻ hơi cong . Bóng dáng đơn độc bên trong căn phòng đó . Có lẽ đó là một hình ảnh , Dáng của người lẻ loi trong cơn mưa......
Hắn lại tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Tối nay em trai yêu vấu cùng hắn quậy 1 đêm rồi 2 tên đó lại lăn ra ngủ rất ngon . Không mang theo ưu tư muộn phiền.....
Buổi chiều ngày hôm sau ,
Ánh nắng sáng chiếu qua từng kẻ lá xanh mướt trên cây mận . Buổi chiều hôm nay thật nắng . Đây là nhà bếp , có một bộ li quăng ở đây _một cái giường được làm bằng gỗ . Mặt giường không dùng ván mà hoàn toàn dùng gỗ làm thành . Cái li quăng này là có từ thời ông nội , gia đình giữ lại vì nó vẫn tốt và nằm trên nó rất mát .
Mẹ đang nằm ở bên ba , ba và tôi ngồi dựa vào tường . Lâu rồi gia đình không ngồi cùng nhau nói chuyện như thế này......Bao lâu rồi nhỉ ? Rất lâu.
Ba ta cất tiếng , giọng nói ồ ồ quen thuộc :
- Con lớn rồi , cũng phải đi đây đó để biết với người ta .
Ba lại rít điếu thuốc , thả ra một ngụm khói rồi nói tiếp :
- Kỳ này lên thành phố học hoàn toàn do nơi con cố gắng , chưa kể chổ xa lạ , nhớ nhà , ốm đau . Con nhắm có được không ? Có cố gắng đến cùng được không ?
Tôi trầm ngâm suy nghĩ rồi trả lời :
- Con suy nghĩ kỹ rồi , con sẽ cố gắng . Sau này làm ăn rất khó , nếu không có thực lực thì cũng không kiếm ra tiền được . Con theo ngành kinh tế , con muốn kiếm nhiều tiền . Mà cái gì cũng có cái giá , ở trong nhà hoài sẽ càng sinh tệ .
Ba tôi lại rít điếu thuốc , mẹ tôi chẳng nói gì cả .
Ba tôi đứng dậy , sửa lại cái quần xà lỏn . Đi vào trong buồng mẹ , ở cái tủ gỗ lớn lâu năm , ba lấy ra trong đó một chiếc hộp đen . Quay lại bộ li quăng rồi đưa cho ta .
- Con cũng đã tới tuổi chưởng thành , ba không có gì tặng cho con . Cái đồng hồ này ba rất thích , ba tặng lại cho con . Giữ lấy như món quà của ba .
- Ê nè , đồ ba mươi nghìn một cái đó hả ?