- Con có hứa sẽ bảo vệ cho người con gái trước mặt dù có xảy ra chuyện gì hay không ?
Một lời hỏi nữa từ một đạo sĩ đứng giữa bức tượng .
Những ánh lửa rực rỡ từ trong những chiếc đèn treo khắp nơi ánh lên một vùng sáng trung tâm , tất cả đạo sĩ đều lặng yên dõi theo từng bước chân một của người con trai đó .
Người con gái đứng nơi kia , dõi theo dáng hình đó ngày một gần...ngày một rõ ràng...ngày một lớn hơn...
- Con xin hứa !
Lại một câu trả lời , người đó đứng dậy , bước tới rồi quỳ xuống , mắt nhìn người con gái xinh đẹp băng giá nơi xa .
- Tốt ! Tốt ! Tốt !
- Tốt ! Tốt !
Tiếng tung hô vang dội của các đạo sĩ xung quanh làm vang dội một khu đó , cành lá rung rinh , ánh lửa rung động !
Nơi xa...
- Anh à...em...
Trúc ngồi trên chiếc ghế , đôi mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm vào gương mặt Chí , đôi mắt Chí sầu thảm .
Lặng yên !
- Là của ai tặng thế em ?
Một câu rất trầm đục , một câu hỏi gian đơn , đôi mắt buồn , sâu thẳm...
- Là....
Người con gái , một tay nắm lấy ngón tay chảy máu , cắn môi từ từ nói ra...
Quay lại cùng những lời thề ước trong đêm !
- Con có đồng ý cống hiến sức mình chống lại lũ ma quỷ tàn ác , bảo vệ những người dân lành không ?
Trực đầu cuối xuống đất , nhìn mặt đất màu xanh của cỏ , bóng người đổ xuống , lẻ loi...
Con đường đó , do rất nhiều người tạo nên
Vạch ra , số phận ột người !
Bước đi đi , bước đến cuối cùng con đường đó !
Đó là số phận của ngươi , bước đi đi...
OÀNH ĐÙNG !
Một tiếng sấm lớn làm giật mình mọi người , Trực ngẩng đầu dậy nhìn lên trời cao .
Những ánh sét tự dưng xuất hiện , đánh một cái
Lại đánh thêm một tia sét !
Ông trời chắc sắp đổ mưa !
Trực lại xoay lại nhìn mặt đất dưới chân , đứng dậy nói :
- Con xin hứa !
Lại bước lên một bước , quỳ xuống !
- Tốt ! Tốt ! Tốt !
- Tốt ! Tốt !
Những đạo sĩ xung quanh lại tiếp tục hò reo !
Thành ở nơi xa vui vẻ cười nói với Tuyết ngồi bên cạnh !
Châu vẫn lặng im đợi Trực !
Chớp tắt !
Những tia sét hòa cùng ánh lửa , tiếng reo hò và bóng người từ từ bước về phía trước trong đêm làm cho người ta có cảm giác là lạ .
Người ở trong đêm , có cảm giác gần với thần hơn...
Như là trời , cũng đang dõi theo từng bước đi một của người ấy !
Oành đùng !
Những tia sét , vẫn thay phiên nhau thắp lên ánh sáng nơi bầu trời đêm đen...
Xoạt xoạt !
Trực lại quỳ xuống !
Cảm giác ngày một gần hơn đến đích đến !
Có đích đến rồi , là Châu ở nơi xa kia !
Mà sao....
Mỗi lần nhích lên một bước lại có cảm giác nặng nề hơn , mất phương hướng hơn...
Đích đến ở kia , vì sao...
Lại có cảm giác đang đi sai một con đường ?
Đó là đích đến , nhưng liệu có phải đích đến mà ta chờ đợi ?
Trực dần cuối đầu xuống mặt đất đầy cỏ , như trầm tư !
Oành đùng !
Lại một ánh chớp tắt hiện ra , sáng lên rồi tắt !
Trực giật mình , khi ánh sáng chớp lên dường như Trực trông thấy gì đó !
Đôi mắt nhìn nhìn vào thứ đó !
Đưa tay ra....
Dưới ánh mắt dõi theo của hàng trăm đạo sĩ , Thành , Tuyết và Châu thì bên dưới Trực bổng nhiên khựng lại , với tay ra bắt lấy gì đó trong nền cỏ .
Không ai thấy là gì cả , trừ Trực...
Cũng như trên cuộc đời , có nhiều thứ thay đổi số phận một người !
Nhưng lại , chỉ có bản thân người đó biết đó là gì , đôi khi nói ra...
Người khác cũng khó lòng mà hiểu được .
Tất cả lặng yên dõi theo !
Oành đùng !
Cả ông trời cũng vậy , như hồi hợp chờ đợi giờ khắc đó !
Trực với tay lấy cái gì ?
Mọi người , vào cái đêm hôm đó chỉ thấy Trực với tay lấy một thứ trong đám cỏ xanh , đặt trong tay mà nhìn ngắm thật lâu , như nhìn say như mê , như lạc đến một cõi nào đó khác !
Tất cả lặng thinh đợi chờ biểu hiện tiếp theo của Trực !
Trực nhìn vật nhỏ nhỏ xinh xinh trong tay !
Vì sao thứ này xuất hiện trên con đường đã được định đoạt của mình ?
Vì sao...
Hàng trăm đạo sĩ , hàng chục bức tượng trưởng phái , cha , Châu , dì Tuyết...
Mọi người...
Tất cả điều đợi tao đi hết con đường này !
Vậy mà...một con cào cào...chặn lại !
Chặn giữa đường đi !
Một con cào cào nếp bằng lá dừa !
Làm gì đây ? Nói gì đây ?
Cào cào chỉ lặng câm , nhưng người thì có muôn vàng ký ức !
Chỉ trực trào tuôn ra !
Trực lặng yên , đôi mày nhíu lại nhìn con cào cào trong tay...
Vì sao là lúc này ?
Vì sao chặn lại con đường này ?
Vì sao...
Người , luôn luôn hỏi vì sao ,
Vì đời , luôn luôn rất là khó hiểu !
Oành đùng !
Lại một tiếng chớp tắt !
Lặng yên !...
Tất cả dõi theo bóng dáng một người !
Trời cũng vậy !
Cứ như , giữa muôn vàng ánh mắt đó , hắn mới đáng nhìn...
- Cha à...
Trực bổng mở miệng nói , đôi mắt vẫn nhìn suy tư con cào cào nhỏ trong tay .
Thành hơi bất ngờ , kêu mình sao ? Nó có chuyện gì...
- Chuyện gì thế Trực ?
Thành hỏi lại , mọi người im lặng dõi theo ! Tuyết nhướng đôi mày lại , như đoán ra điều gì !
Châu vẫn lạnh lùng !
- Cha à....cha muốn con đi hết con đường này phải không ?
Trực hỏi , trong giọng nói có cái gì run run , nghẹn lại !
- Đó là điều tất nhiên , sao con hỏi thế ?
Thành bắt đầu có cảm giác không hay ! Nhìn chằm chằm Trực bên dưới vẫn chưa ngẩng đầu lên !
Trực vẫn dõi theo con cào cào bất động trong tay...
Rồi nhìn sang hướng khác ,
Trực ngẩng đầu dậy , nhìn chằm chằm Thành ở nơi xa !
Chuyện này , là chuyện của Lộc Thành ,
Hay là chuyện giữa cha và con ?
Giữa họ , chỉ có họ mà thôi , những người khác , chỉ là những kẻ vô hình...
Trực đứng dậy , nhìn vào Thành ở xa , nhìn cha mình với một đôi mắt buồn sâu thẳm....
Con cào cào đã bị siết chặt trong tay....
Oành đùng !
Tiết sét vẫn vang dội , trời vẫn dõi theo từng câu nói ở thế gian...
Trực như rất cố gắng , run run môi hỏi một câu nữa :
- Cha à...con...con có đáng là một người đàn ông đúng nghĩa không ?
Thành nghe câu hỏi xong , còn chưa hiểu dụng ý của con mình nhưng có cảm giác gì đó...cái gì đó rất tồi tệ sắp xảy ra... , gương mặt già nua nhăn nheo lại , ho lên .
- Khụ khụ khụ....
- Cha à....lễ Thề Ước ngày hôm nay là vì lý do gì ?
Trực lại tiếp tục hỏi một câu . Gương mặt vẫn nhìn chằm chằm Thành !
- Khụ khụ , khụ...con à , làm lễ Thề Ước , tưởng nhớ tổ tiên , xong lấy con Châu , tiếp quản vị trí trưởng phái...khụ khụ....
Thành ho ngày càng nhiều hơn , cảm giác tồi tệ đó ngày càng nặng hơn...
Trực vẫn