Gần một tuần sau cả ngôi miếu khổng lồ bỗng nhiên rung chấn dữ dội, mặt đất xung quanh nơi đó cách vài km cũng không khỏi rung theo, lúc này tại nơi đây cơ hồ như một thế giới rung chấn vậy.
Sâu bên trong ngôi miếu thân hình Vera vẫn đang bất tỉnh, tuy nằm tại đây đã mấy ngày nhưng trông da mặt em vẫn hồng hào, da thịt thì trắng nõn không chút tổn hại gì, cả thân thể vẫn vô cùng đầy đặn và quyến rũ.
“Không ổn, nơi chết tiệt này sắp sập rồi!”
Bevis liền chạy tới bế Vera lên rồi nhanh chóng nhảy lên rời khỏi ngôi miếu, rung chấn ngày càng dữ dội hơn sau vài phút thì cả ngôi miếu đã sụp đổ.
Khi rung chấn kết thúc khoảng vài tiếng thì đã có rất nhiều người của các thế lực tới đây do thám, ai nấy đều bất ngờ với đống phế tích do ngôi miếu sụp đổ xuống mà hình thành.
Tại một nơi cách đó rất xa, trong một căn phòng sa hoa lộng lẫy, trên một chiếc giường lớn êm ả, thân ảnh một thiếu nữ với dung nhau xinh đẹp động lòng người đang say giấc trên đó.
Bevis chống tay vào má ngồi trên chiếc sofa ngắm nhìn Vera đang ngủ rồi lẩm bẩm; “Đã qua một đêm rồi mà sao mình vẫn chưa cảm thấy chán, đúng là sắc đẹp của cô bé có sức hút thật đấy.”
Thở dài anh ta nghĩ; “Nếu hồi đó mình mang theo ‘ngôi nhà siêu cấp ngầu lòi’ thì tốt biết mấy, giờ có thể nhốt cô bé vào trong lồng kính rồi trưng bày trong nhà để ngắm mỗi ngày!”
Đột nhiên toàn thân Vera bốc lên một luồng hào quang hắc tử, hào quang bạo phát sau hơn mười phút mới vụt tắt.
Bevis thấy cảnh này thì ngẩn người ra rồi suy tư: “Vừa rồi là gì vậy? Có phải do cơ thể cô nhóc hấp thu nhiều tử khí quá nên sức mạnh trong người bắt đầu thăng cấp không, nhưng sao mình cứ cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ?”
Bevis nhảy lên giường rồi nhìn ngắm kĩ càng cơ thể Vera, sau một hồi cảm nhận chi tiết thì anh ta kinh ngạc thốt lên; “Đây là luân hồi lực!”
Bevis cười khẩy lẩm bẩm; “Đúng là cái lũ bất tử mà, đã chết rồi còn cố gắng đầu thai sống lại.”
Ngồi ngay cạnh Vera, Bevis vừa nghịch tóc em vừa nghĩ; “Thì ra cô bé này là Luân Hồi Giả, hèn gì lại có nhiều năng lực đặc biệt như thế, nhất là có thể cảm nhận được tâm tính của kẻ khác.”
Bỗng trong đầu anh ta nảy ra một câu hỏi; “Nếu một Luân Hồi Giả mà chết đi thì họ còn có thể tiếp tục đầu thai lần nữa không nhỉ?”
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vera, Bevis nói nhỏ; “Hay là lấy cô bé ra làm vật thí nghiệm đi, nếu sau khi chết mà luồng luân hồi lực này bay đi nơi khác thì có nghĩa là cô bé sẽ chuyển thế một lần nữa, còn luân hồi lực vụt tắt thì cô bé sẽ chết hẳn!”
Bàn tay Bevis đưa lên cổ Vera rồi chậm rãi bóp cổ em, nhưng chỉ sau một giây anh ta liền rút tay về, nhíu mày lẩm bẩm; “Chết tiệt mình không làm được...!từ khi nào mình lại khó có thể giết người như thế này nhỉ? Có lẽ tại cô bé xinh đẹp quá nên mình không nỡ chăng?”
“Phải rồi dùng thứ gì đó che mặt cô bé lại, như vậy mình sẽ không nhìn thấy dung nhan này và có thể dễ dàng ra tay hơn.”
Lập tức Bevis lấy một miếng vải màu trắng rồi che mặt Vera lại, anh ta vừa tò mò vừa hưng phấn muốn xem thử sau khi Vera chết thì có thể tiếp tục đầu thai lần nữa hay không.
Vừa đưa hai tay lên cổ Vera rồi dùng lực thì có một tiếng nói vang lên khiến Bevis giật bắn mình!
“Khó thở quá, sao anh lại bịt miếng vải này lên mặt em thế?”
Vera ngồi dậy nhìn về phía Bevis thì trông thấy anh ta đang hoảng loạn và có vẻ gì đó thất vọng, nhưng em không hề cảm nhận được chút ý xấu nào từ người Bevis, có lẽ việc muốn giết Vera là vì tò mò chứ không phải ác ý nên Vera mới không hề nghi ngờ gì Bevis khi anh ta đang có thái độ bất thường như thế này.
“À...!haha tại nhóc đẹp quá khiến ta không rời mắt đi được nên phải che mặt nhóc lại để ta dễ ở chút.”
“Ồ, mà chúng ta đang ở đâu đây? Em nhớ lần trước khi đi tới căn phòng cuối cùng dưới hầm bí mật thì cả hai đã bị ngất mà.”
Bevis ngồi lên sofa rồi đáp; “Ngôi miếu chết tiệt đó sụp đổ hoàn toàn rồi, ta đã đưa nhóc ra khỏi nơi đó đấy, còn đây là khách sạn hạng sang siêu xịn...!chắc vậy.”
Gõ gõ đầu Vera không ngờ mình ngất lâu tới mức bỏ qua cả sự kiện ngôi miếu sụp đổ luôn, đứng dậy đi ra khỏi dường vận động thân thể, xương trong người em phát ra những âm thanh lách cách như là lâu lắm rồi mới được vận động vậy.
“Em ngất đi bao nhiêu lâu rồi?”
Bevis suy tư rồi đáp; “Khoảng mười ngày rồi!”
“Hả, lâu vậy cơ á?”
Vera liền lấy điện thoại từ rương ẩn ra rồi nhìn vào màn hình thì phát hiện hôm nay đã là ngày cuối của tháng 11 rồi, và trong máy còn có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ khá nhiều người.
Thở ra một hơi Vera liền nhắn một tin nhắn trả lời chung