Cái giá 4.200.000 xu mà Vera đưa ra đã chấn nhiếp tất cả, không còn kẻ nào có đủ tài chính để tranh đấu cùng số tiền lớn như thế, sau khi người trung niên lên tiếng nói lời tạm biệt thì cũng là lúc buổi đấu giá ngày hôm nay kết thúc.
Mọi người nháo nhào đi thành hàng dài nối đuôi nhau ra khỏi hội trường, những người trong các phòng kín cũng lục tục ra về, Bevis cùng Vera thì lúc này đã ở khu trung tâm mua sắm.
Bevis tà áo phiêu dật bước đi trên hành lang toát ra vẻ thanh nhã khó tả, Vera thì đang kích động vì thu về tay được hai viên nguyên tố, đặc biệt là viên nguyên tố châu thần kì.
Bữa trưa hai người họ dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng trong một căn phòng riêng, các loại đồ ăn ngon và bắt mắt được bày biện đầy trên bàn nhưng hai người lại đang chú ý quan sát vật trong tay mình.
Bevis cầm chiếc ván bay lia đi lia lại như một chiếc đồ chơi, trên cả chiếc ván đã bị anh ta dán đầy các tấm stickers đủ mọi hình thù nhìn như một thứ đồ chơi trẻ em vậy.
Vera thì cầm trong tay viên nguyên tố châu kim sắc đang phát ra quang mang một con rùa mờ ảo, ánh mắt em như bị nó thu hút vậy không thể rời đi nổi.
Vừa chăm chú nhìn miệng Vera vừa lẩm bẩm; “Đây chính là sức mạnh khởi nguyên trong truyền thuyết sao? Thật là vi diệu, mình cứ có cảm giác rất nhộn nhạo trong lòng!”
Bevis quay sang nhìn Vera khinh thường nói; “Trong cái thứ đó chỉ là một tia năng lượng được tách ra thôi chứ nếu là sức mạnh khởi nguyên thật thì nhóc chỉ cần chạm tay vào cả thân thể lập tức hóa thành hư vô rồi!”
Vera ngạc nhiên; “Sức mạnh khởi nguyên nguy hiểm như vậy sao?”
“Chứ sao nữa, chúng nó chính là những sức mạnh sinh ra từ khi thế giới mới hình thành thì sao lại không nguy hiểm chứ, cho dù cái lũ nhóc gọi là Thách Đấu thì muốn luyện hóa được cũng chỉ là nằm mơ, tỉ lệ thành công chắc chắn không tới một phần ngàn!”
Nhìn chằm chằm vào Bevis với ánh mắt phán xét, khi không thấy gì bất thường Vera nhíu mày hỏi tiếp; “Thế thì chẳng lẽ viên nguyên tố châu này cũng rất khó hấp thu luyện hóa sao?”
Đưa tay giật lấy viên nguyên tố châu kim sắc về tùy ý tung hứng, sau đó Bevis mới trả lời; “Tất nhiên là sẽ khó hơn những viên bình thường rất nhiều, nhưng cũng không tới mức bất lực vì dù sao đây cũng chỉ là một bản sao nho nhỏ của Kim Quy Bảo Biến mà thôi.”
Nghe vậy Vera mới thở phào, em tưởng thứ này cũng sẽ nguy hiểm như sức mạnh khởi nguyên thật thì chả khác nào em muốn bố mình đi tìm chết.
Suy tư chốc lát Vera lại tò mò hỏi;
“Sao anh có vẻ như hiểu rất rõ về loại sức mạnh khởi nguyên này vậy?”
Bevis ném trả viên nguyên tố châu cho Vera rồi đáp; “Ngày xưa cũng khá lâu rồi ta có quen biết với một tên sở hữu sức mạnh khởi nguyên Kim Quy Bảo Biến hàng thật giá thật nên mới hiểu đến như vậy!”
“Không phải vừa rồi anh nói là sức mạnh khởi nguyên thực sự rất nguy hiểm sao, vậy sao vẫn có người sở hữu được?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc khó tin của Vera khiến Bevis không khỏi bật cười rồi đáp; “Đúng là chúng nó rất cuồng bạo khiến nhiều người phải bỏ mạng, năng lực cường đại tới nỗi tất cả máy móc công nghệ hiện đại trên toàn thế giới đều không thể chấn áp được để luyện nó thành viên ngọc như thế kia...”
“Thế sao vẫn có người luyện hóa trực tiếp được và thành công?”
Bị cắt lời Bevis hơi tức giận liền gõ đầu Vera một cái rồi mới nói tiếp; “Đơn giản vì tên đó mạnh, hắn ta vừa mạnh mà vừa có tính thích làm liều cộng thêm chút may mắn nữa nên đã luyện hóa Kim Quy Bảo Biến thành công, trong mắt tên đó thì đám Thách Đấu chỉ là sâu kiến mà thôi!”
Nghe xong Vera sôi sục ý chí phấn đấu, em cũng muốn một ngày nào đó mình trở nên thật mạnh mẽ, sở hữu sức mạnh cường đại mà ai cũng phải kính sợ, bản thân có thể tùy ý đi ngao du khắp các châu lục mà không bị ai hạn chế, có thể cứu giúp những người có hoàn cảnh khó khăn.
Chiều hôm đó hai người họ ở trong một công viên vắng người, Bevis muốn dùng thử chiếc ván bay nên được Vera đưa tới đây để tránh việc bị người khác chú ý.
Mở nắp bình chứa năng lượng ra rồi Bevis cho một cục pin chiến lực vào, đây là một loại pin dự trữ chiến lực nhân tạo vô cùng đắt đỏ.
Thấy hành động này của anh ta Vera nhíu mày hỏi; “Sao anh phải lãng phí cục pin chiến lực đó như vậy, chỉ cần đặt chân lên mặt ván rồi truyền chiến lực của bản thân mình xuống lòng bàn chân là được mà.”
Bevis cưỡi chiếc ván bay từ từ lên lơ lửng trên không cách mặt đất không xa rồi quay đầu lại nói; “Nhóc bị làm sao vậy? Ta đâu có thứ gọi là chiến lực đâu mà truyền gì chứ nên tất nhiên là phải dùng đến pin năng lượng rồi!”
Nói rồi anh ta đạp ván bay lên tít trên trời cao, nhìn thân ảnh Bevis bay đi xa mà trong lòng Vera vẫn còn đang chấn động với câu nói vừa rồi của anh ta, miệng Vera lẩm bẩm; “Không có chiến lực...!anh ấy thật sự không có chiến lực thật sao...!vậy chẳng lẽ anh ấy không phải chiến nhân?”
Vera không dám tin những ý nghĩ trong đầu mình, nhưng rõ ràng Bevis đã nói thế, hơn nữa Vera đã nhiều lần dò xét qua nhưng đích thị là trong người Bevis không hề có chút