Viva nghe Vera hỏi vậy liền nói;
“Cậu Kivat đó có thiên phú rất kinh người rồi còn được vô số tài nguyên do Hoàng tộc cung cấp nữa nên thực lực vào hai tháng trước đã đạt tới ‘Tân Tinh – đỉnh cấp(9)’ rồi! Tớ nghe ông nội nói vậy chứ cũng không biết chính xác nữa, nếu là thật thì thực sự cậu ta quá khủng bố, gần 16 tuổi mà đã mạnh như vậy!”
Vera nghe thế cũng cả kinh, đây là lần đầu tiên em biết được một người ngang tuổi với mình có có thực lực mạnh hơn cả mình.
Tính ra tên Kivat đó mới sinh trước Vera khoảng vài tháng thôi, phải biết rằng từ khi thành chiến nhân Vera đã nhảy cấp nhiều lần mới có thực lực như bây giờ.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vera như vậy Viva cũng cười nói;
“Rất dọa người đúng không, lần đầu tớ nghe ông nội nói vậy cũng không dám tin đấy, nhưng ông tớ là quan chức cấp cao trong nhà nước nên tin tức biết được rất chính xác!”
Vera cũng gật đầu đồng ý, em đã biết ông nội của Viva chính là một vị ‘Đại Cao Thủ’ đang làm chức tổng bí thư trong nhà nước.
Có chức vụ như vậy đích xác sẽ biết được rất nhiều thông tin mật! Viva lại nói nhỏ;
“Nói cho cậu biết luôn thực lực của tớ là ‘Tân Tinh – đặc cấp(6)’ rồi hơn nữa cũng sắp tích đủ năng lượng để thăng lên ‘tịnh cấp(7)’ đấy!”
“Vậy sao, quả nhiên không ai ở đây là tầm thường cả.” Vera cảm thán, rồi lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Viva.
“Cậu...!muốn biết thực lực thật của tớ sao?”
Nghe Vera hỏi vậy Viva nói; “Quả thật tớ cũng rất tò mò nhưng nếu cậu không muốn nói cũng không sao đâu, dù sao chúng mình mới chỉ vừa quen nhau chưa lâu mà.”
Nghe thế Vera liền bật cười lắc lắc đầu rồi tháo chiếc vòng tay ra, hành động này chỉ mình Viva trông thấy, Vera nói;
“Cậu đã để lộ thực lực cho tớ biết rồi thì tớ cũng phải đáp trả chứ sao để cậu chịu thiệt được!”
Thấy Vera làm vậy Viva liền gật đầu rồi dùng niệm lực quét qua người Vera, sau vài giây cô ta giật mình vội mở mắt ra nhìn Vera với ánh mắt không thể tin nổi.
Đeo lại chiếc vòng tay Vera trông thấy biểu hiện của Viva thì lại bật cười;
“Trông khuân mặt cậu lúc này rất buồn cười đó.”
Viva lắp bắp nói; “Tân...Tân Tinh – hậu cấp(8)’ cậu là quái vật sao Vera?”
Viva đang thật sự rất kinh hãi, lúc đầu khi chủ động kết bạn với Vera là vì cô thấy Vera rất đặc biệt và có gì đó thú vị, khi biết gia cảnh của Vera thì Viva chỉ cho rằng thực lực của em chỉ là ‘trung cấp(5)’ cùng lắm ‘đặc cấp(6)’ thôi.
Sau khi tận mình xác nhận cô đã rất sốc và cảm thấy bạn Vera này rất thần bí và khó đoán.
Đúng lúc này có tiếng chuông vang lên rồi một người trung niên mặc đồng phục giáo viên của trường bước lên sân khấu lớn trong đại sảnh, ông cầm chiếc míc rồi bắt đầu nói;
“Ta chính là giáo viên chủ trì lễ nhập học lần này, thay mặt toàn bộ học viện chào mừng tất cả các học viên mới đã gia nhập học viện trong năm này!”
Sau đó tiếng nhạc hào hùng vang lên tiếng vỗ tay cũng vang lên liên hồi, Vera nhìn sang hai bên, phía xa hai bên chính là khu vực của học viên năm hai và năm ba, bọn họ đang vỗ tay chào đón học viên mới.
Những học viên mới ở khu vực này cũng bắt đầu vỗ tay theo.
Sau vài lời phát biểu chán ngắt của người giáo viên đó là đến giờ dùng bữa, trong đại sảnh có vô số món ăn ngon miệng, lạ mắt được bày biện trên nhiều chiếc bàn lớn.
Vera và Viva ngồi cạnh nhau dùng bữa trưa, có rất nhiều nam sinh tới đây ngồi cạnh bọn họ, trong bữa ăn cũng có rất nhiều học viên năm hai và ba đi tới chào hỏi làm quen với các học viên năm nhất.
Mỗi một khóa trong học viện trung bình có 60 người, cả ba khóa là gần 200 người, tất cả bọn họ bây giờ đều đang ăn uống trong đại sảnh rất náo nhiệt.
Dùng bữa xong các học viên mới sẽ được một người tới dẫn về phòng ở của mình, Vera được Issac dẫn đi, vừa đi ông ta vừa nói;
“Trước mắt chính là khu kí túc, mỗi học viên đều được học viện cung cấp một phòng ở riêng có đầy đủ tiện nghi, căn phòng đó sẽ do em làm chủ nhân suất ba năm học, có đồ đạc gì thì cứ để trong đó, không cần phải lo mất vì mức độ an ninh ở đây rất cao!”
Vào khu kí túc lên tầng 3 đi theo hành lang về cuối đường Issac liền nhập mật mã lên cửa một căn phòng, đây là phòng số 317, mở cửa ra Vera theo Issac bước vào phòng, em rất ngạc nhiên vì căn phòng rất rộng và được trang trí vô cùng sang trọng pha chút cổ điển.
Nội thất trong phòng nhìn thứ gì cũng thấy rất có giá trị, còn có cửa sổ để nhìn xuống sân lớn của trường.
Issac đưa cho Vera một tấm thẻ màu vàng rồi giải thích;
“Đây là thẻ học viên của em, từ giờ cho đến khi em ra trường căn phòng này sẽ do em quản lí, mật mã để mở cửa phòng em có thể thay đổi.
Trong ba năm này dù em có về nhà hay đi bất cứ đâu thì căn phòng vẫn sẽ là của em và sẽ không ai có quyền đi vào đây nếu chưa được em cho phép.”
Vera gật đầu; “Vâng em hiểu rồi ạ.”
Issac quay đi rồi nói; “Bây giờ