“Làm gì?”.
Mấy người Lục Minh, Thiết Vĩ, Tạ Lan, Tạ Linh nhìn thấy hành động của Đoạn Ngọc thì đều nghi ngờ nhìn hắn hỏi.
Chỉ có Thôi Phong, Tạ Khuyết giống như là cảm nhận được cái gì mà cũng lần lượt lấy ra binh khí, một người cầm đao, một người cầm kiếm, thần sắc nghiêm nghị.
Bốn người trẻ tuổi thấy vậy cũng không dám xem nhẹ, tất cả đều lấy binh khí ra âm thầm chú ý xung quanh.
“Tất cả cẩn thận! Đề phòng tập kích!”.
Dẫn đầu nhóm năm, Sở Nam lúc này cũng mở miệng nói.
Mà lại cũng không chỉ có hắn mà những cường giả dẫn đầu khác cũng hạ đạt mệnh lệnh tương tự, không khí ở trên đồng cỏ này liền tỏ ra có phần ngưng trọng hơn rất nhiều.
Đội của Đoạn Ngọc ở trong tất cả các tổ đội không có chút nào bắt mắt, xen lẫn ở trong đó nếu như không có người đặc biệt chú ý thì e là cũng không nhớ được trong số những võ giả tham gia lần càn quét Yêu tộc cùng Hung thú này lại có một tổ đội như vậy.
“Nơi này là bình địa, lại là ban ngày, cách Phù Sơn thành không xa, sẽ có cái gì nguy hiểm?”.
Tạ Lan tâm thần có chút không yên, nhìn sang Đoạn Ngọc hỏi.
“Nguy hiểm hay không chưa rõ, thế nhưng chư vị cường giả đã có nhắc nhở thì hẳn là có nguyên do...Ừm?”.
Đoạn Ngọc có chút bất đắc dĩ giải thích cho Tạ Lan.
Xem ra Tạ Khuyết bảo bọc con gái của mình rất tốt, gần hai mươi tuổi, cũng đã có tu vi Luyện Thể cảnh chín tầng mà kinh nghiệm sống trong võ đạo giới quá kém.
“Phốc!”.
Đang lúc giải thích thì Đoạn Ngọc chợt dừng lại, hắn cảm nhận được dưới đất có sát khí nhắm vào hắn, không chút do dự hắn liền đem Minh Dạ thương trực tiếp đâm xuống đất.
Một dòng máu đỏ nhỏ từ đó bắn lên trực tiếp đem y phục của Lục Minh nhuốm đỏ gần nửa.
Hành động của hắn lúc này không chỉ khiến cho đám người Thôi Phong khó hiểu mà trên không, vị kia dẫn đầu nhóm năm Động Thiên cảnh Võ Nam cũng liếc mắt nhìn đến, sát na sau đó hắn liền biến sắc hô lên.
“Cẩn thận dưới đất! Có Hung thú!”.
Thanh âm của Sở Nam rất lớn, gần như toàn bộ võ giả ở trên bình nguyên đều có thể nghe được, tất dồn dập biến sắc cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
“Phốc”.
“Phốc”.
Đương nhiên, có người chưa kịp phản ứng, có người thì đã giống như Đoạn Ngọc trực tiếp đem binh khí đâm sâu xuống mặt đất.
Giống như chỗ tổ đội của Đoạn Ngọc cùng với những tổ đội ở gần đó đều là đồng loạt đánh xuống mặt đất, hành động của Đoạn Ngọc chính là minh chứng rõ ràng nhất chứng minh cho lời của Sở Nam nói.
“Ầm”.
“Ầm”.
Phản ứng mau lẹ cũng quyết liệt nhất không thể nghi ngờ chính là đám Động Thiên cảnh võ giả, bọn hắn sau khi nghe được Võ Nam nhắc nhở thì đều vận chuyển võ kỹ hướng mặt đất công kích, chỉ trong sát na mặt đất đã bị cày lên mười mấy chỗ, xen lẫn trong đất đá dĩ nhiên là còn có từng cỗ thi thể không toàn vẹn của Hung thú.
“Hung thú Địa Thử!”.
Có Động Thiên cảnh híp mắt trầm giọng quát.
“Tất cả công kích mặt đất cho ta!”.
“Chít”.
“Chít”.
Thế nhưng lúc này từ bên dưới mặt đất đã lao ra rất nhiều Địa Thử đột nhiên đánh về phía những võ giả đang dừng lại ở trên bình nguyên, bọn nó hình thể có lớn có nhỏ, con nhỏ chỉ bằng còn mèo, con lớn nhưng lại giống như nghé con, trong đó càng là không thiếu Tam giai Hung thú.
“Giết”.
“Ah...”.
Có Địa Thử bị giết chết nhưng cũng có Nhân loại võ giả bị chúng cắn giết, ở trên bình nguyên lập tức vang lên đủ loại thanh âm đánh giết vô cùng hỗn loạn, chỉ trong mấy hơi thở đã có không ít Địa Thử bị giết, Nhân loại võ giả cũng xuất hiện thương vong nhất định.
Điểm đáng sợ nhất đó là hiện tại khó mà đoán được bên dưới mặt đất rút cục là có bao nhiêu Địa Thử, bọn nó di chuyển ở dưới mặt đất không có bao nhiêu động tình, bình thường võ giả rất khó phát giác được bọn nó.
Cũng chỉ có võ giả đã mở tử phủ, ngưng tụ nguyên thần thì mới có thể vận dụng tinh thần lực chú ý đến những động tĩnh ở dưới mặt đất thì mới có thể chuẩn xác công kích Địa Thử, những người khác đều chỉ có thể đánh bừa, công kích không có quy luật nào.
“Phốc”.
“Phốc”.
Tình huống nguy hiểm, Đoạn Ngọc không thể lại ẩn giấu chính mình tinh thần lực, Nhị giai nguyên thần có thể cảm ứng phạm vi rất rộng nhưng hắn không lo được nhiều như thế, phạm vi mà hắn quan tâm được chỉ có tiểu đội của mình.
Minh Dạ thương mỗi một lần đâm xuống đất chính là có một cái Địa Thử mất mạng.
“Giết”.
Thôi Phong cùng Tạ Khuyết nhìn đến cũng là kinh nghi, thế nhưng bọn hắn cũng là võ giả có kinh nghiệm chém giết Hung thú nên đều biết bây giờ không phải lúc để ý những này, bọn hắn không thể làm được như Đoạn Ngọc giết chết Địa Thử ở dưới mặt đất nhưng lại có thể giết những Địa Thử đã lao lên khỏi mặt đất công kích về phía bọn hắn.
Thiết Vĩ cùng Lục Minh cũng là như thế, bọn hắn tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm như Thôi Phong cùng Tạ Khuyết nhưng cũng không quá hoảng loạn, võ kỹ phóng xuất nhanh chóng đem Địa Thử đánh về phía mình cản lại, thậm chí là đánh chết.
Tạ Lan, Tạ Linh lại có chút luống cuống tay chân, các nàng đã từng giết Hung thú nhưng tràng diện hiện tại quá bất ngờ, các nàng phản ứng không kịp.
Cũng còn tốt đó là trong tổ đội của các nàng có Đoạn Ngọc đem Địa Thử ở dưới đất giết chết, Địa Thử lao lên mặt đất