“Lục Ngọc lão đệ, thương kỹ của ngươi thật không đơn giản”.
Nhìn thấy Đoạn Ngọc trở về, Thôi Phong không nhịn được mà tán thưởng.
Đoạn Ngọc tuy rằng rời khỏi tổ đội nhưng cũng rất nhanh trở về, không có ảnh hưởng đến toàn bộ tổ đội nên Thôi Phong cũng không có ý trách, ở trong hoàn cảnh này còn có thể giúp võ giả khác thì giúp, không có vấn đề gì.
Nhân loại võ giả cần phải đoàn kết như thế thì mới có thể chặn được Yêu tộc phá hủy Nhân loại thế giới.
“Chỉ mới được một chút da lông mà thôi, Thôi lão ca quá khen”.
Đoạn Ngọc hơi cười nhẹ giọng đáp.
“Nhìn đến tổ đội bên kia có chút rắc rối, ta rời đội mà chưa xin phép, mong Thôi lão ca thông cảm”.
“Ha ha”.
Thôi Phong cười.
“Không sao, chúng ta võ giả chính là như thế, đôi lúc cần phải xông pha khói lửa một chút, cùng Yêu tộc, Hung thú chém giết ở trong hoàn cảnh này thì cần có những người như Lục Ngọc lão đệ, có thể giết bao nhiêu Hung thú liền giết bấy nhiêu!”.
“Được rồi! Nói nhảm cũng đừng nói, khôi phục một chút khí lực đi, miễn cho Hung thú đánh tới không kịp trở tay”.
Đoạn Ngọc đang muốn nói thì Thôi Phong phất tay ra hiệu nói thêm.
Đoạn Ngọc khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Hắn lúc này còn không thấy trong tổ đội đã xuất hiện một chút biến hóa, Lục Minh vùng Thiết Vĩ thái độ đã bớt kiêu căng đi rất nhiều, chứng kiến thực lực của Đoạn Ngọc nên hai người tự giác thấy được chênh lệch giữa mình với Đoạn Ngọc, muốn cùng Đoạn Ngọc so cơ bản là hành động ngu xuẩn.
Tạ Lan cùng Tạ Linh nhìn hướng Đoạn Ngọc đều tỏ ra ái mộ mà lại không biết phụ thân của hai nàng, Tạ Khuyết lúc này đang âm thầm lắc đầu thở dài.
Thiên tài võ giả giống như Đoạn Ngọc, hai nàng với không được.
Tạ Lan cùng Tạ Linh lúc này còn không có cơ hội chém giết Hung thú nên nhiệm vụ của hai nàng là thu lấy những đồ vật có giá trị trên người Hung thú, hành động này có phần máu me ghê rợn nhưng không người có ý định giúp hai nàng, chính là Tạ Khuyết cũng âm thầm khích lệ để hai nàng tự mình động thủ.
“Rống!”.
Tổ đội nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì phía trước đã xuất hiện mấy con Hung thú, lao đến chỗ tổ đội của bọn hắn vẫn là bốn con Hung thú nhưng lần này là hai con Nhị giai hậu kỳ cùng hai con Nhị giai trung kỳ, bọn nó dĩ nhiên đều là Hung Lang.
“Cẩn thận, bốn con Hung Lang này là cùng một bầy, bọn nó có khả năng phối hợp với nhau”.
Tạ Khuyết thấp giọng nhắc nhở những người khác.
Đoạn Ngọc biểu hiện như thường, Thiết Vĩ cùng Lục Minh bên kia lại có chút khẩn trương.
“Hú!”.
Hung Lang gào thét đồng thời lao về phía tổ đội của bọn hắn, Thôi Phong cùng Tạ Khuyết chủ động lao lên đón đầu hai con Hung Lang Nhị giai hậu kỳ, một đao một kiếm cuốn lấy đem bọn nó tách ra.
Đoạn Ngọc phải đối mặt với một con Hung Lang Nhị giai trung kỳ.
Luận lực công kích cùng khả năng phòng ngự thì Hung Lang không bằng Hung Ngưu hay Hung Ngạc nhưng tốc độ của Hung Lang lại nhanh hơn, chỉ thấy nó vọt lên một lần đã vượt qua khoảng cách ba trượng há miệng táp về phía Đoạn Ngọc.
“Chết!”.
Cửu Ảnh Biến khẽ động, ba cái huyễn ảnh đồng thời xuất hiện, Hung Lang lao đến trực tiếp vồ nát một cái huyễn ảnh, Đoạn Ngọc tránh được một đòn này liền xoay người đánh ra một chiêu ‘Nhất Lôi Phá’.
“Phốc!”.
Hung Lang không ngờ được Đoạn Ngọc thế mà trong tình huống kia tránh được công kích của nó, đợi nó kịp phản ứng thì Minh Dạ thương đã trực tiếp đâm xuyên bụng nó, mũi thương cắm thẳng xuống đất, máu tươi theo thân thương ồ ạt chảy xuống đất.
Nhất kích tất sát!
Phần bụng chính là nhược điểm chí mạng của Hung Lang, một thương của Đoạn Ngọc không chỉ đâm xuyên bụng nó mà nội tạng cũng bị đánh vỡ hơn nửa, Hung Lang lập tức trợn tròn mắt, đến lúc chết nó vẫn không hiểu được vì sao mình lại chết như vậy.
Đoạn Ngọc không có dừng lại, rút ra Minh Dạ thương thì đã lập tức lao đến chỗ Hung Lang đang bị Thôi Phong cuốn lấy, con Hung Lang này chỉ là Nhị giai hậu kỳ, một người Thôi Phong cũng có thể giải quyết nhưng sẽ tốn thời gian không ít, có Đoạn Ngọc giúp sức thì độ khó tất nhiên là giảm xuống rất nhiều.
Đoạn Ngọc cũng có thể nhân cơ hội này luyện tập thương kỹ!
Hung Lang tốc độ nhanh chóng nhưng so với Hung Viên vẫn dễ đối phó hơn nhiều, Đoạn Ngọc cùng Thôi Phong phối hợp chỉ trong mười chiêu đã thành công đem nó đánh chết, Thôi Phong cuối cùng vung ra một đao trực tiếp đem đầu lâu của nó chặt xuống.
Thôi Phong không nói gì mà quay sang trợ giúp Tạ Khuyết đối phó với Hung Lang Nhị giai hậu kỳ còn lại, Đoạn Ngọc nhìn sang hướng Lục Minh cùng Thiết Vĩ thì thoáng nhướng mày, hai người thế mà không thể áp chế được Hung Lang Nhị giai trung kỳ.
“Miêu!”.
Đoạn Ngọc đang muốn đi giúp bọn hắn thì thần sắc khẽ động, một con Hung Miêu thân hình giống như trâu nước đột nhiên xuất hiện cách chỗ hắn không xa, từ khí tức của nó tỏa ra thì có thể thấy được nó là một con Nhị giai đỉnh phong Hung thú!
Hung Miêu khẽ kêu một tiếng đã lao về phía Đoạn Ngọc, tốc độ của nó so với Hung Lang nhanh hơn rất nhiều, cho dù là Thôi Phong cùng Tạ Khuyết đều không kịp phản ứng.
“Tam Lôi Diệt!”.
Đoạn Ngọc lâm nguy không loạn, Minh Dạ thương xoay lại liên tục đánh ra đạo thương ảnh đánh về phía Hung Miêu đang lao đến.
“Xuy”.
Hung Miêu thể hiện ra tu