“Thiên Vận thương đội chuẩn bị di chuyển, kẻ không phận sự cách xa ba trượng!”.
Đoạn Ngọc đi đến chỗ này thì chợt có một cái Luyện Thể chín tầng trung niên nhân đi tới nhìn hắn lạnh lùng nói.
“Ta tới tiếp nhận nhiệm vụ áp tiêu”.
Đoạn Ngọc nhìn trung niên nhân kia một chút rồi đáp.
Người này cho hắn cảm giác không được tự nhiên, trên thân sát khí cực nặng, số lượng sinh linh chết ở trên tay y sợ là không ít.
Võ giả thế giới chính là như vậy, không có bối cảnh hay chỗ dựa thì sẽ phải tự mình nỗ lực đạt lấy các loại tài nguyên, Đoạn Ngọc xuất thân Hoàng tử, các loại tài nguyên không thiếu, vậy nên luận tu vi hắn có thể mạnh hơn trung niên nhân, thế nhưng luận khả năng giết người thì Đoạn Ngọc e là bị văng mấy con phố.
“Có bằng chứng?”.
Trung niên nhân kia nghe vậy thì hơi có kinh ngạc, ánh mắt hồ nghi hỏi.
Đoạn Ngọc cho dù là hóa trang thì tuổi lộ ra vẫn rất trẻ, dạng này võ giả thiên tài không ở lại Đế đô tu luyện tăng lên tu vi võ đạo, chạy ra ngoài làm gì? Muốn đi kiếm chút tài nguyên sao?
Đoạn Ngọc gật đầu đem hắc sắc lệnh bài đưa ra.
Trung niên nhân kia nhìn đến một cái thì quay người nói.
“Đi theo ta”.
Đoạn Ngọc đi theo trung niên nhân đi vào Thiên Vận lâu phân bộ thì thấy được trong đó đã tụ tập không dưới năm mươi người, từng cái khí tức trầm trầm, tu vi thấp nhất đúng là Luyện Thể tám tầng.
Thấy hắn đi vào thì đám người này cũng ghé mắt nhìn sang một chút, có kẻ cười cười chào hỏi, có kẻ thì chỉ nhìn một cái rồi không để ý.
“Hoàng chấp sự! Có thêm người tiếp nhiệm vụ”.
Trung niên nhân dẫn Đoạn Ngọc đi đến trước một cái bàn dài, ngồi ở đây thì có một cái lão giả đang ghi chép.
“Ừm!”.
Lão giả Hoàng chấp sự ngẩng đầu lên đối với trung niên nhân kia khẽ gật đầu một cái, sau đó mới quay sang nhìn Đoạn Ngọc.
“Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì? Thận phận đâu?”.
“Lục Ngọc, tán tu”.
Đoạn Ngọc mặt không biểu tình nhàn nhạt đáp.
Lấy họ Lục là vì đây là họ của mẹ hắn, lần này ẩn dấu đi ra thì tất nhiên là sẽ không dùng Đoạn thị.
Trước đó mỗi lần xuất cung lịch luyện thì Đoạn Ngọc cũng đều sử dụng tên giả, mỗi lần một khác.
“Chúng ta thương đội tuyển người không có quá nhiều yêu cầu, bất quá những thứ cơ bản vẫn phải có”.
Lão giả ghi chép xuống thì mới ngẩng đầu nhìn Đoạn Ngọc nói tiếp.
“Trong lúc áp tiêu ngươi là chúng ta Thiên Vận thương đội một thành viên, cấp trên có lệnh thì không được phản kháng, lúc nguy cấp nếu như lâm trận đào tẩu thì cũng không thu được thù lao, Thiên Vận thương đội đem ngươi liệt vào danh sách đen, mọi liên hệ của ngươi cùng Thiên Vận thương đội vĩnh viễn không có”.
“Ta hiểu!”.
Đoạn Ngọc khẽ gật đầu.
“Cần nói cũng đã nói, tiểu huynh đệ có thể đứng ở bên kia chờ, một canh giờ sau chúng ta sẽ xuất phát”.
Lão giả Hoàng chấp sự gật đầu nói.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì cũng liền xoay người đi đến một góc ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, đám người áp tiêu trong lúc chờ đợi nếu như không phải đang nói chuyện phiếm thì đều đang đả tọa nhắm mắt tĩnh thần như vậy, Đoạn Ngọc ở trong đó cũng không mấy bắt mắt.
Thời gian một canh giờ qua đi nhanh chóng, còn không có người thông báo thì Đoạn Ngọc cũng đã tỉnh lại đứng lên, đám người bàn tán cũng dần im lặng.
“Trước khi xuất phát ta sẽ phân mọi người thành mấy tổ để tiện cho việc di chuyển”.
Lúc này Hoàng chấp sự đi ra nhàn nhạt nói.
Cùng với hắn đi ra còn có năm người ba nam hai nữ, trừ ra một đôi nam nữ trẻ tuổi thì còn lại ba người đều là trung niên nhân.
Ba người trung niên kia có hai vị một nam một nữ, khí tức tương đương với Mục Vũ, tu vi đại khái là Luân Hải cảnh năm, sáu tầng, còn lại một vị nam tử má trái có một vết sẹo dài thì khí tức thâm sâu hơn nhiều, không sai biệt lắm thì chính là đám người này kẻ mạnh nhất, tu vi chí ít là Luân Hải cảnh đỉnh phong, thậm chí là Động Thiên cảnh!
Đoạn Ngọc nhìn đến ba người này thì không thể không âm thầm gật đầu, Thiên Vận thương đội quả nhiên không uổng uy danh của nó, phái ra cường giả áp tiêu cũng không phải đơn giản.
Bất quá ba người này cũng không gây nên bao nhiêu chấn động, gây nên kinh ngạc nhất hay vẫn là hai người nam nữ trẻ tuổi, đặc biệt là vị nữ tử kia.
“Là nàng!”.
Cho dù là Đoạn Ngọc tính tình lãnh đạm thì khi thấy nàng này cũng không nhịn được mà kinh ngạc thầm hô.
Nữ tử kia dáng người lung linh bị một bộ bạch y bao phủ, khuôn mặt một nửa bị một tầng lụa mỏng che lại nhưng vẻ thanh xuân thuần khiết lại không thể giấu đi, xung quanh Đoạn Ngọc đám võ giả áp tiêu đều nhìn về phía nàng.
Đặc biệt hơn đó là Đoạn Ngọc biết thân phận của nàng, về lý thì nàng không nên xuất hiện ở đây.
Thánh Nguyên Đế quốc có một vị Vương gia khác họ tên là Lý Chân Vũ, người này là Phong Hầu cảnh cường giả, đạt được danh hiệu Chân Vũ Hầu, người này dưới gối có một đôi tử nữ phân biệt là Lý Minh Long cùng Lý Minh Thiền đều không phải phàm nhân, thiên phú tu luyện võ đạo đều rất cao.
Lý Minh Long nghe nói mới hai mươi tuổi đã đặt chân Luân Hải cảnh, chiến lực siêu quần đã cùng với phụ thân Chân Võ Hầu rong ruổi chiến trường từ lâu, thanh danh