Luân Hồi Thương Đế

Thản nhiên đối mặt


trước sau


“Hô”. Trải qua một đêm không ngừng luyện hóa Tử linh dịch pha loãng Đoạn Ngọc cuối cùng cũng tỉnh lại, một đêm không ngủ nhưng hắn tinh thần lại vô cùng tốt, ánh mắt có thần, thậm chí là có chút vui vẻ.

Hắn đã luyện hóa hết Tử linh dịch pha loãng, Đệ nhất nguyên thần độ cao đã đạt đến sáu thước hai, Đệ nhị nguyên thần ở xa xôi Táng Long cốc nhưng cũng được lợi, độ cao hiện tại đã đạt đến năm thước chín. Cũng thông qua Đệ nhị nguyên thần Đoạn Ngọc biết được Hắc Hỏa Xà chân thân đã tìm được vị trí thích hợp để tu luyện Tu la luyện thể thiên, không mất quá nhiều thời gian sẽ có thể tu luyện đến Luyện Thể cảnh tầng chín.

“Tử linh dịch là đồ tốt, chỉ là số lượng có hạn!”. Đoạn Ngọc ánh mắt lấp lóe thầm nói. Đoạn Thần Đại Đế ban cho hắn cũng chỉ có mười giọt Tử linh dịch mà thôi, hắn đã pha loãng dùng hết bốn giọt, trong tay lúc này chỉ còn lại sáu giọt, dùng một phần thiếu đi một phần.

Nếu như không tu luyện Thứ Nguyên Liệt Thần Thánh Thuật cần nuôi dưỡng hai cái nguyên thần thì hắn hoàn toàn thể bằng vào Tử linh dịch này nuôi dưỡng nguyên thần đến Nhị giai đỉnh phong, thế nhưng cùng lúc nuôi dưỡng hai cái nguyên thần lại khác, nếu như không phải hắn có Tịch diệt chi lực cướp đoạt tinh hoa lực lượng của kẻ khác cho hắn sử dụng thì mười giọt Tử linh dịch này sợ là cũng chỉ đủ chèo chống cho đến khi hai cái nguyên thần cùng đạt đến Nhị giai mà thôi.

Đoạn Thần Đại Đế ban đầu ban cho Đoạn Ngọc mười giọt Tử linh dịch hẳn là cũng suy đoán như vậy, y chỉ là không biết Đoạn Ngọc nguyên thần thuộc tính một cái so với một cái biến thái.

“Trong tử phủ thức hải có một cái hạn chế cùng Tịch diệt chi lực là bí mật cao nhất của ta, so với Thứ Nguyên Liệt Thần Thánh Thuật còn quan trọng hơn, tuyệt đối không thể để bất luận người nào được biết”. Đoạn Ngọc âm thầm đưa ra một cái đánh giá.

Thức hải có hạn chế là điều mà Đoạn Ngọc chưa từng nghe nói, Thiên phẩm tử phủ theo như hắn thấy không phải là cấp bậc thực tế, đợi có một ngày hắn mở ra được hạn chế bên trong tử phủ kia thì cấp bậc tử phủ của hắn sẽ còn tăng lên. Đi kèm với đó chính là khả năng kinh khủng của nguyên thần, Đoạn Ngọc không biết được nó rút cục sẽ cường đại đến đâu.

Về phần Tịch diệt chi lực thì càng không cần phải nói, đây là loại lực lượng mà đến cả Tinh Linh tộc như Mộc Liên cũng không nhận ra, tác dụng thực sự của nó quá kinh khủng, Đoạn Ngọc dựa vào nó có thể một đường tăng tiến tu vi mà không cần lo lắng khuyết thiếu lực lượng, chỉ cần đem sinh vật vẫn còn tinh hoa lực lượng chưa biến mất đem đến cho hắn là được.

So với hai bí mật trên thì Thứ Nguyên Liệt Thần Thánh Thuật tuy rằng quý giá cùng cường đại nhưng cần có Thiên phẩm tử phủ mới có thể tu luyện, mức hạn chế này quá lớn, theo như Đoạn Ngọc đánh giá thì môn thánh thuật giá trị xa xa không bằng được hai bí mật trên. Cho dù không có Thứ Nguyên Liệt Thần Thánh Thuật thì hắn cũng có thể đạt đến độ cao không dưới Đoạn Thần Đại Đế.

“Điện hạ, đã chuẩn bị đến giờ dùng bữa với Quốc Chủ”. Lúc này bên ngoài vang lên thanh âm của Mục Vũ.



“Ta đã biết! Chuẩn bị đi”. Đoạn Ngọc gật đầu đáp lại. Hắn chỉ cần vệ sinh cá nhân một chút và thay đổi y phục là được.

Không mất bao nhiêu thời gian chuẩn bị Đoạn Ngọc đã cùng Mục Vũ đi ra Ngọc Nguyên cung, lần này hắn không mang theo cung nữ, đi đến ngoài cửa Tu Vân và Tiêu Long lập tức dẫn theo những hộ vệ khác khom người bái chào. Đoạn Ngọc bước qua chỉ là mỉm cười gật đầu rồi cất bước đi qua, đối với những vị hộ vệ này hắn tạm thời không có ý định làm quen quá nhiều, nguyên nhân không phải vì hắn không tin tưởng bọn hắn, đơn giản chỉ là vì vừa gặp, không có nhiều ấn tượng, không cần nhanh chóng như vậy bồi đắp tình cảm.

Mục Vũ lại khác, trước khi đi theo Đoạn Ngọc rời đi còn không quên dặn dò một hai tiếng, y dù sao cũng là Ngọc Nguyên cung quản gia, có một số chuyện vẫn phải đi làm. Huống chi là luận võ vị y còn kém mấy người Tu Vân, Tiêu Long quá nhiều, không dám xem nhẹ qua loa.

“Phụ Hoàng hạ thánh lệnh kia xuống hẳn là hai vị Hoàng huynh của ta cũng không thể không xuất hiện đúng không?”. Đang đi đến Thánh Nguyên cung Đoạn Ngọc chợt bâng quơ hỏi một câu.

“Vâng, Đại Hoàng tử cùng Nhị Hoàng tử chắn chắc sẽ phải xuất hiện”. Mục Vũ lập tức đáp lại.

“Không biết hai vị Hoàng huynh này có thái độ thế nào với ta”. Đoạn Ngọc khẽ cười nói.

“...”. Mục Vũ không biết đáp thế nào nên lựa chọn im lặng, đồng thời nội tâm y cũng tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc, sau chuyến đi lịch luyện này trở về Đoạn Ngọc giống như thay da đổi thịt, không chỉ là tự tin hơn rất nhiều mà Mục Vũ cũng kinh ngạc nhận ra bản thân đã không thể thấy được tu vi của Đoạn Ngọc.

Tin tức liên quan đến thiên phú Đoạn Ngọc cũng chỉ có số ít cường giả cao tầng của Đoạn gia biết mà thôi, đó cơ bản đều là chữ Vĩnh thế hệ, cũng là thế hệ gia gia của Đoạn Ngọc, tu vi thấp nhất là Phong Vương cảnh. Mục Vũ tự nhiên là không có
khả năng biết. Y chỉ mơ hồ đoán được các loại biến hóa trên người Đoạn Ngọc có liên quan rất lớn đến việc hắn được chuyển đến Ngọc Nguyên cung, địa vị không dưới Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử.

Nơi dùng bữa ở phía hậu điện Thánh Nguyên cung, Đoạn Ngọc cùng Mục Vũ sau khi đến Thánh Nguyên cung liền đã có công công chờ sẵn dẫn hai người đi về phía hậu điện, tại đây Đoạn Ngọc nhìn thấy nhóm người, dẫn đầu là một nam một nữ.


Nam thân hình cao lớn uy vũ, tuy rằng biểu tình lạnh nhạt nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác uy nghiêm nặng nề, y không phải ai khác mà chính là Đại Hoàng tử, Đoạn Bích Võ. Nữ tử đi cạnh y là thân sinh muội muội, Tam Hoàng nữ, Đoạn Bích Tình.

“Tứ Hoàng đệ!”. Đoạn Ngọc nhìn đến đám người kia thì bọn hắn cũng thấy được Đoạn Ngọc, Đoạn Bích Tình vẫy tay đối với Đoạn Ngọc hô.

“Đại Hoàng huynh! Tam Hoàng tỷ!”. Đoạn Ngọc tiến đến cười cười cúi đầu chào hỏi, sau đó cũng liền ngẩng đầu lên nhìn rõ hơn Đoạn Bích Võ.

Đoạn Bích Võ năm nay hai mươi bảy, tu vi ẩn núp khá tốt nhưng Đoạn Ngọc bằng vào Nhị giai nguyên thần vẫn cảm ứng được từng tia hắc ám mờ nhạt đặc trưng của Động Thiên cảnh. Đương nhiên, Đoạn Ngọc cảm ứng cũng chỉ được đến như thế, Đoạn Bích Võ cụ thể là đã đạt đến Động Thiên cảnh mấy tấng thì cần phải động thủ với người khác hắn mới có thể ước đoán được.

“Đại Hoàng huynh đã là Động Thiên cảnh thì vị Nhị Hoàng huynh kia của ta hẳn là cũng không kém bao nhiêu”. Đoạn Ngọc đáy lòng thầm nói. Đoạn Bích Võ cùng Đoạn Minh Thành từ nhỏ đã minh tranh ám đấu không ngừng, cả hai tu vi võ đạo cũng là theo đó tăng trưởng không có bao nhiêu chênh lệch.

Trong lúc Đoạn Ngọc âm thầm quan sát Đoạn Bích Võ thì người sau cũng đang làm chuyện tương tự, việc Đoạn Ngọc được chuyển vào Ngọc Nguyên cũng đã truyền đến tai y từ hôm qua, y là người hơn ai hết hiểu rõ điều này có ý nghĩa như thế nào. Vị Hoàng đệ từ nhỏ hiểu chuyện cùng không có quá nhiều nổi bật này đã trở thành người cạnh tranh vị trí Thái tử với y ngoài Nhị Hoàng tử Đoạn Minh Thành.

“Tứ Hoàng đệ, chúng ta hẳn là đã có hơn ba năm rồi chưa gặp đúng không?”. Đoạn Bích Võ nhìn Đoạn Ngọc đạm mạc hỏi.

“Đích thực là như vậy, Đại Hoàng huynh ngày thường hành tung bí ẩn, ngươi cũng biết ta người này hướng nội mà, chưa từng đến Võ Nguyên cung”. Đoạn Ngọc mỉm cười thản nhiên đáp. Lời này không giả, Đoạn Bích Võ từ ba năm trước đã rất ít lộ diện, Đoạn Ngọc cơ hồ là không mấy khi nghe được tin tức của y.

Lại thêm thân phận chênh lệch, Đoạn Ngọc đích thực là chưa từng đến Võ Nguyên cung, hắn nếu là chủ động đến Võ Nguyên cung thì chín phần là Đoạn Bích Võ cũng không tiếp. Đây là mọi người hiểu ngầm, cũng không ai nói ra.

“Xem ra Hoàng đệ cũng đã trưởng thành, Hoàng huynh xem ngươi không thấu”. Đoạn Bích Võ chợt cười một tiếng nói.



“Hoàng huynh nói đùa rồi, Hoàng đệ năm nay mới gần mười lăm, hơn một năm sau đầy mưới sáu tuổi làm Lễ thành nhân mới xem như trưởng thành”. Đoạn Ngọc biểu hiện có chút nghiêm nghị nói.

“Ha ha, đúng vậy! Là Hoàng huynh sai lầm!”. Đoạn Bích Võ thoáng ngẩn ra thì bật cười thành tiếng nói.

Nhìn Đoạn Ngọc cùng Đoạn Bích Võ như vậy cười nói để Đoạn Bích Tình thoáng nhíu mày, trong tưởng tượng của nàng tình cảnh không xuất hiện, Đoạn Ngọc giống như thay đổi một người khác, cho dù là đối mặt với đại ca của nàng cũng đều có thể thản nhiên đối mặt.

“Không lẽ mẫu phi nói đoán rồi? Tứ Hoàng đệ là nhận được tộc lão tán thành, không đơn giản chỉ là Phụ Hoàng ưu ái?”. Đoạn Bích Tình nhớ đến những điều mà Bích phi nói với nàng tối hôm qua, nội tâm nhất thời có chút không yên.

Mặt nổi Thánh Nguyên Đế quốc lấy Quốc Chủ Đoạn Thế Mục cũng chính là Phụ Hoàng của nàng làm chủ, thế nhưng nàng từ chỗ mẫu phi đã biết được kỳ thực Đoạn gia tộc lão mới thực là người cầm quyền sau màn, Đoạn Ngọc nếu như thực là được tộc lão tán thành thì ngoài hắn ra ai cũng đừng nghĩ đến Thái tử vị.

Cho dù là Quốc Chủ Đoạn Thế Mục cũng không dám làm trái ý của tộc lão thì các thế lực khác trong Thánh Nguyên Đế quốc đang ủng hộ Đoạn Bích Võ và Đoạn Minh Thành có là gì?

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện