Luân Hồi Thương Đế

Hôn ước


trước sau


“Vù”. “Vù”. Lý Chân Vũ vừa mới đột phá Phong Vương cảnh không lâu nhưng cũng không phải bình thường, chỉ là uy áp tỏa ra đã viễn siêu Phong Hầu cảnh như Thiên Tam, Đoạn Ngọc ngay lập tức cảm nhận được cảm giác nặng nề khủng bố muốn đem hắn ép nổ, thế nhưng cảm giác đáng sợ kia đến cũng nhanh mà biến mất cũng rất nhanh, một cỗ nhu hòa lực lượng đã liền đem nặng nề uy áp đánh tan, Đoạn Ngọc không cần nghĩ cũng biết là do Đoạn Thế Mục xuất thủ.

“Nghĩa đệ, nơi này còn có Ngọc nhi, ngươi đang muốn thị uy với vi huynh sao?”. Đoạn Thế Mục ánh mắt đạm mạc nhìn sang Lý Chấn Vũ hỏi.

Lý Chấn Vũ thoáng nhíu mày, trên thân uy thế cũng theo đó biến mất, ngữ khí có phần nghiêm nghị nói. “Nghĩa huynh, ngươi cũng biết Thiền nhi đối với ta có ý nghĩa thế nào”.

“Vi huynh tự nhiên biết”. Đoạn Thế Mục khẽ gật đầu. “Thiền nhi hiện tại đang được bảo vệ rất tốt, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là đang có chút phiền phức”.

“Phiền phức?”. Lý Chấn Vũ không hiểu hỏi.

“Chuyện này có liên quan đến Ngọc nhi...”. Đoạn Thế Muc chỉ về phía Đoạn Ngọc nói. “Trong Thiên Lang sơn mạch kẻ đi cùng với Thiền nhi là Từ Đạt muốn giết Ngọc nhi, sau đó càng là bị một nhánh Yêu tộc dẫn theo Hung thú nhắm vào, nếu như không phải là ta phái người đi tìm Ngọc nhi vô tình đụng trúng thì bọn hắn có thể đều đã chết trong miệng Hung thú...”.

Đoạn Thế Mục đem một chút chuyện cơ bản nói ra khiến cho Đoạn Ngọc đang ở sau lưng y không nhịn được mà thán phục, chỉ là lần theo manh mối nhưng cơ hồ là tám thành hành động của Đoạn Ngọc đều bị Đoạn Thế Mục nhìn thấu.

“Từ Đạt, Hoàng Tuyền tông Từ gia!”. Lý Chấn Vũ nghe xong thì khẽ gật đầu. “Từ gia hiện tại không quá cường đại, chỉ có ba vị Phong Vương cảnh cường giả, đích xác là một cái phiền phức”. Thoáng chút dừng lại thì lại nói thêm. “Thế nhưng chuyện này cũng không liên quan đến Thiền nhi, Nghĩa huynh ngươi vì sao còn muốn giữ người?”.

“Nghĩa đệ cũng đã nói trong Thánh Nguyên Đế quốc này cũng chỉ có duy nhất Đoạn gia ta có năng lực khiến cho một đám người hư không tiêu thất, ta nếu là thả Thiền nhi và đám người Thiên Vận thương đội kia ra thì khác nào tự để lộ Đoạn gia ta nội tình?”. Đoạn Thế Mục liếc nhìn Lý Chấn Vũ cười nhạt hỏi.

“Ta muốn đi gặp Thiền nhi, không có vấn đề gì chứ?”. Lý Chấn Vũ nghe vậy thì có chút trầm mặc, sau đó một hồi mới mở miệng hỏi.

“Được!”. Đoạn Thế Mục khẽ gật đầu. “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đệ không thể để lộ ra chút manh mối nào liên quan đến Đoạn gia ta”.

“Điểm này ta hiểu!”. Lý Chấn Vũ gật đầu.



“Chấn Vũ, chuyện này xem như là duyên phận giữa Ngọc nhi và Thiền nhi, vi huynh chợt có một cái ý nghĩ”. Đoạn Thế Mục chợt xoa cằm nói.

“Nghĩa huynh cứ việc nói thẳng”. Lý Chấn Vũ thoáng chút nghi ngờ nhìn Đoạn Thế Mục hỏi. Đoạn Ngọc đang đứng nghe cũng kinh ngạc, Đoạn Thế Mục nhắc đến duyên phận ở đây làm cái gì?

“Tuổi của chúng không sai biệt lắm, Thiền nhi là tuyệt sắc giai nhân, thiên phú tu luyện cao, Ngọc nhi cũng không kém, vi huynh cảm thấy bọn chúng tuyệt đối là lương phối!”. Đoạn Thế Mục cười nói.

“Hả?”. Lý Chấn Vũ cùng Đoạn Ngọc nghe vậy thì đều kinh ngạc, Đoạn Ngọc càng là buột miệng phun ra một từ, ánh mắt tràn ngập khó tin nhìn Đoạn Thế Mục, đây là muốn định ra hôn ước cho hắn và Lý Minh Thiền?

Tuy rằng tuổi không lớn lắm nhưng Đoạn Ngọc hiểu rõ điều này có ý vị thế nào, hắn đối với Lý Minh Thiền chưa từng có chút tình cảm đặc thù nào nên theo bản năng liền muốn kháng cự. Chuyện tình cảm cá nhân này hắn muốn tự thân mình tìm hiểu, không muốn bị bất cứ ai sắp đặt, bao quát có là phụ thân hắn.

“Phụ Hoàng...”. Đoạn Ngọc vừa muốn mở miệng thì đã bị Đoạn Thế Mục trực tiếp vung tay ngăn cản.

“Nghĩa huynh, chuyện này không khỏi là quá đột ngột đi?”. Lý Chấn Vũ một chút kinh ngạc qua đi thì mới cười khổ nhìn Đoạn Thế Mục hỏi, thoáng chút nghiêm nghị nói. “Ngọc nhi đúng thực là lương phối với Thiền nhi nhưng chuyện nữ nhi tình trường này rất khó trước, ta cũng không muốn ép buộc Thiền nhi”.

“Huống chi là việc này Ngọc nhi cũng chưa chắc đã đồng ý”. Y hơi chút thâm ý nhìn Đoạn Ngọc nói thêm.

“Chấn Vũ, Thiền nhi đứa con dâu này vi huynh chắc chắn muốn nhận, trong đám nhi tử của ta thì cũng chỉ có Ngọc nhi là thích hợp nhất, Ngọc nhi sẽ không phải đối”. Đoạn Thế Mục cười nhìn Lý Chấn Vũ nói. “Mà lại ta nghĩ là cũng chỉ có để Thiền nhi gả vào Đoạn gia thì mới có thể để Đoạn gia ta danh chính ngôn thuận giúp đỡ cha con các ngươi”.

“Về phần tình cảm thì sau này vẫn còn rất nhiều thời gian bồi đắp, Ngọc nhi và Thiền nhi hiện tại vẫn còn nhỏ, hôn ước định xuống là được, không nhất thiết phải lập tức tiến hành”.

Đoạn Ngọc không hiểu Đoạn
Thế Mục ám chỉ cái gì nhưng nhìn Lý Chấn Vũ đột nhiên trầm xuống thì đại khái đoán được tình thế của Lý Chấn Vũ hiện tại cũng không tốt, khả năng cao là đang nhận phải loại uy hiếp nào đó.


“Ngọc nhi, ngươi cũng đã gặp Thiền nhi, nàng mỹ mạo hay thiên phú không xứng làm thê tử của con?”. Đoạn Thế Mục lúc này mới thoáng nghiêng đầu nhìn Đoạn Ngọc hỏi.

“Không phải, Minh Thiền tỷ tỷ vô luận là mỹ mạo hay thiên phú cũng đều rất xuất sắc”. Đoạn Ngọc nghe vậy thì lập tức lắc đầu nói. “Chỉ là việc này... có chút đột ngột, nhi thần...”. Nói đến đây hắn có chút không biết nói thế nào cho phải.

Dù sao thì theo như Đoạn Ngọc thấy việc hôn nhân đại sự vẫn nên xuất phát từ tình cảm hai phía, việc Đoạn Thế Mục cưỡng ép định xuống hôn ước này thực là có phần không được thoải mái.

“Ha ha, ngươi không phủ nhận là được rồi”. Đoạn Thế Mục cười lớn. “Thiền nhi là cô nương tốt, vi phụ tin tưởng ngươi sau này tiếp xúc nhiều với Thiền nhi thì sẽ nảy sinh tình cảm, đến lúc đó sẽ không còn kháng cự”.

Đoạn Ngọc nghe đến đây thì không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể cười khổ im lặng. Ai bảo hắn hiện tại không thể đánh lại Đoạn Thế Mục, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của y. Nếu là muốn tránh đi thì e là cũng chỉ một cái biện pháp duy nhất đó là trốn khỏi Đoạn gia.

“Nghĩa huynh, đa tạ!”. Lý Chấn Vũ chợt đứng lên hướng Đoạn Thế Mục chắp tay khom người đáp. “Mối hôn sự này ta chấp nhận rồi!”.

“Giữa chúng ta không cần nói những lời này”. Đoạn Thế Mục đứng lên đỡ lấy Lý Chấn Vũ cười nói. “Chúng ta sau này không chỉ là huynh đệ kết nghĩa mà còn là thông gia, quan hệ thân càng thêm thân!”.

“Chỉ là vẫn còn có một cái phiền phức nhỏ”. Lý Chấn Vũ lại cười khổ nói.

“Phiền phức gì?”. Đoạn Thế Mục nhíu mày hỏi. “Đệ nói đi, phiền phức bao lớn cũng chắc chắn là có biện pháp xử lý”.

“Hoàng Tuyền tông có một vị Trưởng lão Phong Hoàng cảnh muốn thu Thiền nhi làm đệ tử, Từ Đạt luôn đi cùng với Thiền nhi là do nhận được vị Phong Hoàng cảnh kia ủy thác”. Lý Chấn Vũ đáp.

“Chuyện này tính là phiền phức gì? Thiền nhi cho dù là bái sư thì vị Phong Hoàng cảnh kia cũng không thể hủy đi hôn ước này”. Đoạn Thế Mục không hiểu hỏi.

“Tất nhiên là không thể”. Lý Chấn Vũ nói. “Thế nhưng bốn tháng nữa khi Tiên môn, Tà tông chiêu thu đệ tử kết thúc thì Thiền nhi cần phải đi theo vị Phong Hoàng cảnh kia đến Hoàng Tuyền tông, ta sợ là...”. Nói đến đây Lý Chấn Vũ có chút chần chờ.



“Ha ha, hóa ra là vì chuyện này...”. Đoạn Thế Mục bật cười. “Nếu như đệ lo lắng chuyện này thì không cần thiết, chúng ta bậc làm cha làm được cũng chỉ là xác định mối quan hệ này, sau đó thế nào thì phải nhìn Ngọc nhi và Thiền nhi, đây không phải là khoảng thời gian thích hợp để xây dựng tình cảm sao?”.

“Nếu như Nghĩa huynh đã nói như vậy thì ta không còn ý kiến gì khác”. Lý Chấn Vũ khẽ gật đầu nói.

“Vậy được, còn có gần một tháng chính là ngày sinh nhật tròn mười lăm tuổi của Ngọc nhi, đến lúc đó vi huynh sẽ trực tiếp ban hôn cho Ngọc nhi và Thiền nhi, bố cáo thiên hạ!”. Đoạn Thế Mục cười nói, ngữ khí hơi chút trầm xuống.

“Ta bây giờ hẳn là có thể đi gặp Thiền nhi rồi chứ?”. Lý Chấn Vũ cười nói.

“Đó là đương nhiên”. Đoạn Thế Mục gật đầu. Chợt lại nhìn về phía Đoạn Ngọc. “Ngọc nhi, đi cùng với Nhạc phụ tương lai đi, bên ngoài Thánh Nguyên cung sẽ có người tiếp ứng các ngươi”.

“Vâng!”. Đoạn Ngọc có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn là khom người hành lễ nói.

“Ngọc nhi, vi phụ nhìn người rất chuẩn, tương lai Thiền nhi sẽ là mỹ nhân hiếm có trong Võ đạo thế giới, chắc chắn vừa ý ngươi”. Đoạn Thế Mục cười ý vị thâm trường nói.

“Đi thôi”. Nói xong thì khẽ phất tay để cho Lý Chấn Vũ và Đoạn Ngọc rời khỏi hồ Thánh Nguyên cung hậu viện.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện