Luân Hồi Thương Đế

Lấy tay làm thương


trước sau


“Ầm”. Hắc lôi bổ xuống cực nhanh, Tà thú cơ hồ là còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh trúng, hắc lôi lực sát thương không bằng với kiếm thể nhưng cũng là cực kỳ đáng sợ, vừa vặn đánh trúng chỗ kiếm thể chém trúng càng gia tăng hiệu quả, miệng vết thương mở rộng không nói, hắc lôi xâm nhập cơ thể đánh tan không ít tà khí trong thể nội Tà thú.

“Uông”. Tà thú giận dữ nhìn về phía Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt gầm lên, sau đó nó dĩ nhiên là rùng mình một cái, mấy chục cái vảy nhọn chỗ cổ nó dựng lên rồi giống như tiễn bay về phía Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt.

“Xuy”. “Xuy”. Hai người thấy vậy thì đều biến sắc, Tà thú thực lực cường đại hai người đều thấy được, cả hai vươn tay đối chưởng khiến mỗi người lách sáng một bên tránh đi đám vảy nhọn kia đâm trúng, phía sau hai người một đám cây cối vì đó gặp họa.

“Tách ra đi”. Cơ Tử Nguyệt khẽ quát, sau đó lập tức tiến về phía bên trái Tà thú lướt đi. Đoạn Ngọc thấy vậy thì lướt về phía bên phải, hắn bản thân không phải pháp sư thuần túy nhưng cũng hiểu được phương thức chiến đấu của pháp sư, đây là quần thể võ giả công kích tầm xa, rất ít am hiểu cận chiến.

Tà thú nhìn thấy hai người tách ra thì trong mắt thoáng chút lộ ra vẻ bối rối mà co lại, Đoạn Ngọc cùng Cơ Tử Nguyệt lúc này cũng thấy được sau lưng nó có hai gốc linh dược, trước đó vì bị tà khí của Tà thú che dậy nên hai người không cảm nhận được thiên địa nguyên khí quanh quẩn gần hai gốc linh dược này.

Đoạn Ngọc không nhận ra hai gốc linh dược này nhưng từ thiên địa nguyên lực mật độ đến xem thì hai gốc linh dược này hẳn là Thất giai linh dược, giá trị phi phàm. Con Tà thú cường đại này dừng lại ở đây cũng có thể hiểu được.

“Lục công tử, nó giống như là đang muốn thủ hộ hai gốc linh dược này”. Cơ Tử Nguyệt phảng phất như nhìn ra cái gì mà hướng Đoạn Ngọc truyền âm.

Đoạn Ngọc nghe vậy thì hơi chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã hiểu được ý nghĩ của Cơ Tử Nguyệt, bọn hắn muốn đạt được hai gốc thì hoàn toàn không cần sinh tử đấu với con Tà thú này, thế nhưng nếu là con Tà thú này muốn thủ hộ hai gốc linh dược thì khác. Một khi hai người cướp đi hai gốc linh dược thì chắc chắn sẽ bị Tà thú đuổi giết không ngừng.

Đương nhiên, hai người cũng có thể lợi dụng điểm này để kích thương Tà thú.


“Ầm”. “Ầm”. Tà thú công kích thất bại xong cũng không im lặng quá lâu mà đột nhiên dẫm mạnh tứ chi xuống mặt đất, tại đây mặt đất lập tức rung chuyển rồi nứt từng cái vết nứt hướng về phía Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt.

“Ầm”. Đoạn Ngọc theo bản năng cảm ứng vọt người nhảy lên thì dưới chân mặt đất đã đột nhiên nổ ra, mấy cái địa thứ theo đó vọt lên đâm về phía hắn. Con Tà thú kia dĩ nhiên là sở hữu thần thông liên quan đến Thổ chi lực. Bên kia tình huống của Cơ Tử Nguyệt cũng không khác biệt lắm.

Đoạn Ngọc khẽ vận Cửu Ảnh Biến, thân hình thoáng phân ra thành bốn đạo thân ảnh tránh đi địa thứ, cùng lúc đó hắn cũng câu thông thiên địa Lôi chi lực đánh ra hai đạo hắc lôi bổ về phía Tà thú.

“...”. Đơn thuần vận dụng thiên địa Lôi chi lực mấy lần khiến hắn có chút suy nghĩ, không vận dụng cốt thương thi triển Tật Lôi Thương pháp nhưng nếu như hắn có thể xem bản thân cánh tay là thương phát động thương pháp thì như thế nào? Nếu như làm được thì cho dù không thể đánh ra uy năng giống như cầm thương thì chắc chắn cũng sẽ mạnh hơn hắn đơn thuần đành ra hắc lôi như hiện tại.

Bên kia Cơ Tử Nguyệt cũng không yếu thế mà cũng phát ra hai đạo kiếm thể chém về phía Tà thú, hai người lợi dụng khoảng cách cùng pháp thuật quỷ dị mà không ngừng công kích đánh lên người Tà thú khiến nó không thể tránh thoát hoàn toàn, cho dù vận dụng thủ đoạn phòng thủ thì trên người nó vết thương vẫn không ngừng tăng lên.

Tà thú đơn thuần thực lực mạnh hơn Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt chỉ vận dụng pháp thuật không ít, thế nhưng nó lúc này có chỗ cố kị mà không rời khỏi phạm vi nhất định gần hai cây Thất giai linh dược, cho dù là phát động công kích thì cũng là công kích tầm xa, vô luận là Đoạn Ngọc hay Cơ Tử Nguyệt thì cũng đều có thể tránh thoát.

Động tĩnh chiến đấu giữa hai người với con Tà thú này không được bao lâu đã dẫn đến một chút võ giả ghé mắt, nhìn qua phong cách chiến đấu của Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt có phần vô sỉ nhưng đây chính là phương pháp chiến đấu của pháp sư, viễn trình công kích đem đối thủ đánh chết mới là vương đạo. Huống chi là bình thường võ giả cùng không dám cùng Tà thú đơn độc ngạnh kháng, chỉ có hai người Luân Hải cảnh mà dám chủ động công kích một con Tà thú có thực lực đạt đến Động Thiên cảnh tầng bốn thực là không nhiều.

“Chỉ có hai người lại dám trêu chọc Tà thú bậc này, thật đúng là chán sống!”. Có võ giả âm dương quái khí chế giễu.

“Nhìn lại phía sau con Tà thú kia là thứ gì?”. Có võ giả hừ lạnh khinh thường nói.


Một chút võ giả cảm thấy hành động của Đoạn Ngọc và Cơ Tử
Nguyệt thực sự là ngu xuẩn, thế nhưng khi bọn hắn thấy được con Tà thú kia đang thủ hộ hai cây Thất giai linh dược thì lập tức nghĩ khác. Nếu như có đủ thực lực và tự tin thì không có người nào nguyện bỏ qua hai cây Thất giai linh dược ở trước mặt.

Thực tế là trừ khi linh dược đã bị Tà thú ăn mất, nếu không phải là như vậy thì khi số lượng võ giả hội tụ lại ở gần một chỗ tăng lên thì cho dù là có Tà thú ở đó cũng sẽ có võ giả chủ động tiến lên đối đầu với Tà thú, bọn hắn bằng vào chiến thuật biển người rất nhanh đã có thể đem linh dược cướp lấy.

“Lục công tử, công kích của chúng ta đánh lên người nó không thể tạo thành vết thương chí mạng, tranh thủ cho ta một chút thời gian!”. Chợt Đoạn Ngọc nhận được Cơ Tử Nguyệt truyền âm. Đoạn Ngọc thoáng chút nhíu mày nhưng vẫn là không dấu vết gật đầu xem như đáp ứng, cùng với đó hắn hơi chút nhích người đến gần chỗ Tà thú hơn một chút.

“Rống”. Tà thú nhìn thấy Đoạn Ngọc tiến đến gần hơn thì rống giận, không chỉ là vảy nhọn trên người bắn về phía hắn mà còn vận dụng Thổ chi lực phát động công kích.

“Để ngươi đến thử chiêu!”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm nói, sau đó âm thầm tưởng tượng tay phải chính là cốt thương thi triển ra Tật Lôi Thương pháp, một cỗ cuồng bạo lực lượng lập tức dọc theo tay phải của hắn dẫn theo thiên địa Lôi chi lực đánh về phía đám vảy nhọn.

“Ầm”. “Ầm”. Lôi quang ngưng tụ thành thương hành đem mấy cái vảy nhọn đánh tan nhưng cũng rất nhanh tiêu tán, Đoạn Ngọc hơi có nhíu mày thì chợt cảm nhận được một cỗ đau đớn chí cực từ cánh tay phải truyền đến khiến hắn kém chút rên rỉ một tiếng.

Đoạn Ngọc cả kinh không dám tiếp tục tiến về phía Tà thú mà lập tức lui lại, Tà thú bên kia nghĩ là Đoạn Ngọc đã bị nó làm cho kinh sợ mà chút khinh thường, thoáng chốc đã phát động công kích đánh về phía Cơ Tử Nguyệt.

“Lục công tử, ngươi đang làm cái gì?”. Cơ Tử Nguyệt bị Tà thú nhắm đến thì hơi có cảm kinh vội vàng tránh né công kích của nó, cùng với đó nàng hơi có giận dữ truyền âm hướng Đoạn Ngọc hỏi.

“...”. Đoạn Ngọc không có lập tức đáp lại mà âm thầm phóng thích tinh thần lực cảm ứng cánh tay phải thương thế, gần như sáu thành kinh mạch ở đây đã bị thương.


“Uy năng tuy rằng có chút tăng lên nhưng cũng là có hạn, thế nhưng trả giá càng lớn”. Đoạn Ngọc nội tâm thầm nói, hiển nhiên là ý tưởng dùng tay làm thương của hắn đánh ra thương pháp là điều không thực tế. Cường độ cứng cỏi của nhục thân so với binh khí kém hơn nhiều, cho dù là hắn có Chân Cương cảnh hậu kỳ nhục thân thì so ra vẫn kém Nhị giai cao cấp binh khí, cơ bản là không chịu được Luân Hải cảnh chân nguyên và thiên địa Lôi chi lực cùng lúc lưu động qua.

“Nếu như ta lấy chân nguyên ngưng tụ thành thương thì thế nào?”. Chợt Đoạn Ngọc trong đầu lóe lên một cái ý nghĩ. Điều này rất khó làm được nhưng hắn có Tam giai nguyên thần, tinh thần lực viễn siêu cùng giai, lấy tinh thần lực bọc lấy chân nguyên ngưng hình thành thương rồi đánh ra Tật Lôi Thương pháp cũng không phải không được.

Đoạn Ngọc nghĩ đến đây thì hai mắt có chút tỏa sáng, hắn cảm thấy phương pháp này hoàn toàn có thể thực hiện! Trong đầu hắn lúc này thậm chí là còn đang nảy ra rất nhiều ý nghĩ.

“Lục công tử?”. Cơ Tử Nguyệt nhìn thấy Đoạn Ngọc hồi lâu không có truyền âm đáp lại thì hơi có sốt ruột truyền âm hỏi, nàng cảm nhận được số lượng võ giả tiến đến đây càng lúc càng nhiều, nàng cùng Đoạn Ngọc nếu như còn lưu lại đây thì sẽ không phù hợp với suy tính của nàng lúc trước.

“A...”. Đoạn Ngọc lúc này mới hơi chút giật mình, từ chỗ xa hướng Cơ Tử Nguyệt tung một cái ánh mắt xin lỗi. “Vừa rồi có chút suy nghĩ thất thần, Tử Nguyệt cô nương thứ lỗi! Ta sẽ tranh thủ thời gian cho ngươi”.

Đoạn Ngọc nói xong thì liền vận dụng thủ đoạn mà hắn vừa mới nghĩ đến, Tam giai tinh thần lực đã có thể ảnh hưởng đến vật chất thực, đem khống chế một nhóm chân nguyên ngoại phóng của chính hắn không khó, tiếp theo chính là thiên địa Lôi chi lực bám lên đó.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện