Mục Vũ công công thanh âm cũng để cho Đoạn Ngọc thu hồi tâm tư, ánh mắt liếc nhìn Mục Vũ đưa tới một cái túi trữ vật.
Chỉ là cất giữ năm mươi phần Hung thú thịt tất nhiên là không cần đến đồ vật cao cấp hơn là nhẫn trữ vật, Đoạn Ngọc bức ra một giọt máu đánh lên trên đó thì rất nhanh đã ‘nhìn’ thấy được đồ vật bên trong túi trữ vật.
“Ồ?”.
Điều tra xem xét một chút thì Đoạn Ngọc khẽ di một tiếng, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Mục Vũ.
Đồ vật bên trong túi trữ vật này không những có một trăm phần thịt Hung thú mà còn có mấy bộ y phục cùng một chút đồ vật vặt vãnh.
“Là tiểu nhân tự tác bỏ thêm vào trong đó một ít đồ, mong Điện hạ thứ tội”.
Mục Vũ công công không có bao nhiêu ngoài ý muốn chắp tay nói, ngữ khí thành khẩn.
“Ngươi là thay ta lo lắng, có cái gì tội”.
Đoạn Ngọc nhìn hắn một chút thì mới khẽ lắc đầu nhàn nhạt nói, trong lúc nói thì cũng đem túi trữ vật kia thu hồi.
“Cảm tạ Điện hạ không trách tội”.
Mục Vũ lập tức thi lễ nói tạ.
“Bữa sáng đã chuẩn bị hoàn tất, Điện hạ muốn lập tức dùng luôn chứ?”.
Sau đó cũng không có tiếp tục nói chuyện liên quan đến túi trữ vật kia mà hỏi.
“Ta vừa luyện công xong, chuẩn bị ăn sáng, bất quá còn muốn đi tắm một lát”.
Đoạn Ngọc không có bao nhiêu suy nghĩ thì đã gật đầu đáp.
Đang muốn đứng lên quay người đi tắm một chút thì chợt dừng lại.
“...”.
Đoạn Ngọc dừng lại có phần đột ngột nhưng lấy Mục Vũ tu vi thì cũng chỉ nhoáng người lên một cái đã ổn định đứng phía sau Đoạn Ngọc, hoàn toàn không có chút nào lỡ bước.
“Mục Vũ công công, ngươi tu vi là gì?”.
Đoạn Ngọc cũng không quay đầu mà chợt hỏi.
“Hồi điện hạ, tiểu nhân hiện đang là Luân Hải cảnh năm tầng đỉnh phong, khoảng cách sáu tầng đã không xa”.
Mục Vũ khó hiểu nhưng vẫn đáp.
“Luân Hải cảnh năm tầng đỉnh phong sao? Ở bên ngoài Hoàng cung thì cũng là một cái hảo thủ, một chút khu vực xa xôi thành trì Thành chủ cũng chưa chắc có ngươi dạng này tu vi ah”.
Đoạn Ngọc khẽ gật đầu nói.
“Đây đều là nhờ được Nội cung tài bồi, tiểu nhân có thể được như hôm nay toàn là do Hoàng tộc ban cho”.
Mục Vũ giống như nghĩ đến cái gì, thân hình nhẹ chấn, đầu cúi thấp chân thành nói.
“Được phân đến làm công công quản gia cho ta cái này không có tiền đồ Hoàng tử, ngươi tương lai e là không được tươi sáng”.
Đoạn Ngọc khẽ cười nhạt, thanh âm chế giễu.
“Phịch!”.
Mục Vũ trán chảy ra mồ hôi, ánh mắt sợ hãi quỳ xuống liền hô.
“Điện hạ, Mục Vũ đời này tận trung với Đoạn thị Hoàng tộc, cho dù táng thân hiểm cảnh cũng quyết không lùi bước”.
“Tận trung với Đoạn thị Hoàng tộc sao?”.
Đoạn Ngọc lúc này mới quay đầu lại nhìn Mục Vũ, khóe miệng như cười như không hỏi.
“...”.
Mục Vũ cả kinh ngẩng đầu nhìn lên, thấy đến Đoạn Ngọc khuôn mặt non nớt nhưng tràn đầy vẻ kiên định vượt xa lứa tuổi nên có thì đáy lòng không nhịn được mà chấn động.
Hai người im lặng như thế mấy hơi thì Mục Vũ mới cắn răng nói.
“Nếu như có người muốn hại Điện hạ thì hắn cần trước tiên bước qua xác của lão nô!”.
“Đứng lên đi”.
Đoạn Ngọc ánh mắt lóe lên tinh mang, sau đó thì là nhàn nhạt nói.
Mục Vũ nghe lệnh thì cũng không dám thắc mắc, lúc đứng lên thì cho dù cao hơn Đoạn Ngọc gần một cái đầu cũng không dám ngẩng lên, thân hình so với Đoạn Ngọc thậm chí còn thấp hơn.
“Theo như ta được biết thì các ngươi những công công này đều là cô nhi được ta Đoạn thị thu nuôi, từ nhỏ cơ hồ là đều được huấn luyện làm sao cho trung thành với Đoạn thị, một chút kẻ không biết tuân lệnh thì đều bị thủ tiêu tàn nhẫn”.
Đoạn Ngọc lẳng lặng nhìn Mục Vũ nói.
“Ngươi nói ngươi trung thành với Đoạn thị Hoàng tộc ta tin tưởng, thế nhưng đó không phải đáp án mà ta muốn”.
“...”.
Mục Vũ khẽ giật mình, ánh mắt không nhịn được kinh hãi liếc nhìn Đoạn Ngọc một cái.
“Ngươi muốn khôi phục mệnh căn sao?”.
Không để ý Mục Vũ kinh ngạc, Đoạn Ngọc lại hỏi.
Mục Vũ nghe vậy thì càng thêm sợ hãi nhìn Đoạn Ngọc.
Hắn từ lúc tám tuổi đã bị phế bỏ mệnh căn mà trở thành thái giám, tuy vậy thì hắn thân là một cái nam nhân là điều không thể phủ nhận, hắn như thế nào lại không muốn khôi phục mệnh căn để trở lại làm một cái nam nhân chân chính? Một cái bất nam bất nữ quả thực là không dễ chịu chút nào.
Có thể là muốn khôi phục mệnh căn lại dễ như thế sao? Cho dù là có biện pháp thì Mục Vũ cũng không dám nghĩ tới, cho dù là nghĩ tới thì cũng không có khả năng làm được ah!
Kỳ thực mà nói thì biện pháp cũng có hai loại, một loại là tìm đến một loại thần thảo gọi là Bất Tử thảo, nếu như có thể ăn vào Bất Tử thảo thì đừng nói khôi phục mệnh căn, chính là Mục Vũ cái mạng gần mất ăn vào Bất Tử thảo cũng có thể khôi phục.
Phương án đơn giản nhưng khả năng gần như bằng không, Bất Tử thảo danh xưng thần thảo, đừng nói Mục Vũ hắn là một cái Luân Hải cảnh năm tầng, chính là Đế Quân tầng thứ cũng chưa chắc có, vật này ở trong toàn bộ Võ đạo thế giới hiện có còn hay không cũng là vấn đề.
Biện pháp thứ hai thì đó là trở thành Phong Vương cảnh cường giả, ở lúc đột phá đại cảnh giới thì sẽ một lần đắp lại nhục thân, mệnh căn mất đi cũng sẽ theo tự nhiên mà khôi phục.
Biện pháp thứ hai so với thứ nhất càng có hi vọng nhưng Phong Vương cảnh có dễ