Sầm tam ca biết mình phá hủy chuyện tốt của em trai, cho nên sau khi đại diện người Sầm gia quan tâm Kỳ Yến một phen, liền đứng dậy cáo từ. Hắn xuống lầu đến bãi đỗ xe, kéo cửa xe ra ngồi xuống, “Chị, vừa rồi chị vội vã ra ngoài, chính là vì việc này à?”
Vừa rồi cả nhà vốn đang muốn chuẩn bị ăn cơm, nào biết thời gian chớp mắt nhị tỷ đã không thấy tăm hơi, hắn hơi suy nghĩ liền đoán được có khả năng nhị tỷ đến bệnh viện, sợ tới mức cơm chiều hắn cũng không kịp ăn, vội lái xe đuổi theo lại đây. Con người nhị tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình nóng vội, tính cách bướng bỉnh, chuyện đã nhận định tám con ngựa cũng không kéo lại được.
Chuyện Bách Hạc có tâm tư phương diện kia với tiểu Yến, người trong nhà vẫn không có nói với nhị tỷ, nếu nhị tỷ nhìn thấy cái gì rồi bùng phát, Bách Hạc muốn theo đuổi được tiểu Yến lại càng khó.
Kết quả chờ hắn đuổi tới bệnh viện, nhị tỷ đã xuống lầu, hắn lo lắng đi một vòng trên lầu, xác định nhị tỷ không có phá hư tình cảm giữa hai người, mới thả trái tim lại trong ngực.
“Tam đệ, ” biểu tình Sầm nhị tỷ có chút không được tự nhiên, “Chỗ Bách Hạc và tiểu Yến…”
“Hai người bọn họ có phải ở bên nhau hay không?” Sầm tam ca cảm thấy mình phải nói uyển chuyển chút, “Vừa rồi lúc em đến, hình như nhìn thấy, nhìn thấy bọn họ cử chỉ thân mật có hơi quá mức.”
Sầm nhị tỷ gật gật đầu: “Việc này chúng ta trở về khuyên nhủ cha trước, lỡ như ông không đồng ý, có chúng ta ở bên trong khuyên bảo, Bách Hạc cũng không cần quá khó xử.”
Không, chị à, cha đã sớm biết việc này, trên dưới cả nhà không biết việc này chỉ có tứ đệ với vợ tứ đệ thôi.
Nhưng mà để làm bộ như trước đó mình không biết gì về việc này, rửa sạch hành vi tội lỗi biết chuyện không báo của mình, Sầm tam ca không hề có cốt khí chấp nhận cách nói này của bà chị.
Tiễn bước hai vị đội hữu heo trong nhà, Sầm Bách Hạc đi đến bên cạnh Kỳ Yến ngồi xuống, “Tiền Tiền, vừa rồi những lời em nói với nhị tỷ, có thật không?”
Kỳ Yến cười tủm tỉm nhìn hắn: “Em sẽ không lấy chuyện tình cảm nói giỡn.”
“Anh yêu em, ” trong đầu Sầm Bách Hạc hiện lên vô số câu thơ lãng mạn, chỉ là nói đến bên miệng, thì lại cảm thấy chỉ có ba chữ kia mới có thể hình dung tâm ý mình, “Anh yêu em.”
Anh yêu em, cho dù tuyết đông hóa bùn, mưa xuân vô chừng cũng sẽ không buông bỏ.
Mí mắt Kỳ Yến run rẩy, vươn tay ôm lấy người đàn ông trước mắt, nhẹ nhàng hôn lên vành tai đỏ rực toàn bộ của hắn: “Em biết.”
Tâm ý của anh, em hiểu rõ, cũng sẽ không cô phụ.
Ngoài cửa Hướng Cường run tay đóng kín cửa, kinh hãi nhìn về phía Hoàng Hà: “Kỳ, Kỳ đại sư và Sầm tiên sinh là loại quan hệ đó à?”
Khó trách Kỳ đại sư vì cầu phúc cho Sầm tiên sinh, ngay cả máu cũng phun ra. Mấy lần trước bọn họ đến Sầm gia, liền phát hiện người Sầm gia đặc biệt tốt với Kỳ đại sư, tốt đến mức quả thực giống như là người một nhà. Hóa ra đó cũng không phải bọn họ nghĩ quá nhiều, mà là Kỳ đại sư đối với người Sầm gia mà nói, đúng là người trong nhà.
Nhắc tới Sầm gia cũng thật sự là không giống người thường, nếu như là nhà người khác phát hiện con trai ở chung với một người đàn ông, chỉ sợ đã sớm nổ tung. Cố tình Sầm gia lại không giống những nhà hào môn khác, không chỉ không phản đối, còn vô cùng nhiệt tình với bạn trai của con trai.
Chỉ có thể nói không hổ là hào môn truyền thừa mấy trăm năm, vừa không bảo thủ, lại không thích ỷ thế hiếp người. Nếu mỗi hào môn đều có thể giống Sầm gia, như vậy thế gian có thể biến thành nhân gian tốt đẹp nhất.
Hoàng Hà vội ho một tiếng, “Ông nội tiểu Minh có thể sống đến một trăm tuổi, anh biết tại sao không?”
“Vì sao?” Hướng Cường vẻ mặt mờ mịt.
“Bởi vì ông ấy không quản chuyện không đâu.”
Hướng Cường: a, lời này nghe vào hình như là đang bảo hắn đừng xen vào việc của người khác?
Làm thành viên ưu tú của tiểu tổ đặc biệt, Hướng Cường cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã bị anh bảo tiêu đẹp trai này kỳ thị.
Đêm nay, Sầm Bách Hạc ở lại bệnh viện với Kỳ Yến, lúc đêm khuya người tĩnh, Sầm Bách Hạc từ trên giường ngồi dậy, chân tay khẽ khàng đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Đều nói không khí đế đô ô nhiễm nghiêm trọng, chỉ là thật không ngờ cũng sẽ có ánh trăng xinh đẹp thế.
“Anh còn chưa ngủ ư?” Kỳ Yến mở mắt ra nhìn thấy bóng người đứng thẳng trước cửa sổ, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng trong phòng bệnh còn có một người khác. Đến hiện tại cậu mới hoàn hoàn toàn toàn kịp phản ứng, hình như cậu đã không còn là chó FA, lễ độc thân năm nay rốt cuộc cậu không cần ăn rồi?
“Anh ồn đến em hả?” Sầm Bách Hạc quay đầu lại nhìn Kỳ Yến, chỉ tiếc ánh sáng trong phòng không tốt, hắn chỉ có thể nhìn đến một bóng người mơ hồ.
“Không có, ban ngày ngủ quá nhiều, cho nên buổi tối không ngủ sâu, ” Kỳ Yến xốc chăn lên xuống giường, đi đến bên cạnh Sầm Bách Hạc, “Đã trễ thế này là đang thưởng thức ánh trăng sao?”
“Ánh trăng hôm nay thật đẹp, ” Sầm Bách Hạc cười, “Có đôi khi anh thậm chí hoài nghi, em là yêu tinh hấp thu ánh trăng, cho nên mới có thể lấy được đế lưu tương, mới có thể giúp anh kéo dài sinh mệnh, thậm chí giao tiếp với sơn linh.”
“Em là nhân loại thuần huyết, hộ khẩu có thể làm chứng, ” Kỳ Yến vươn tay, để ánh trăng chiếu trên cánh tay cậu, “Chỉ là công pháp tu hành của Thiên Nhất môn bọn em không giống người khác, lại thêm em cốt cách kỳ tài, mới có thể hấp thu linh khí ánh trăng, trở thành đại sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn.”
Nghe được Kỳ Yến da mặt dày tự biên tự diễn như vậy, Sầm Bách Hạc nhịn không được cười: “Đúng vậy, cho nên anh đây là ôm được một cái đùi to à?”
“Từ góc độ giới huyền thuật mà nói, là như vậy, ” Kỳ Yến vỗ vỗ bả vai Sầm Bách Hạc, “Chỉ cần anh hầu hạ bổn lão gia cho tốt, bổn lão gia sẽ không để anh uất ức đâu.”
“Vậy đùi vàng kia cũng có thể cho anh ôm cả đời sao?”
“Ôm ôm ôm, tùy tiện ôm, ” Kỳ Yến chỗ nào không rõ Sầm Bách Hạc đây là đánh rắn tùy côn, “Anh ôm chặt một chút.”
“Anh ôm chặt một chút, em sẽ chỉ để một mình anh ôm sao?” Sầm Bách Hạc đã hiểu rõ một đạo lý, ở trước mặt người yêu, quan trọng nhất là