“Cô…”
Lời Đào Ngôn chưa nói ra khỏi miệng, đã tắt âm trong tầm mắt lạnh nhạt của Đào Nghệ Như, tính tình hắn luôn không tốt lắm, lại không dám nói một câu phản bác.
“Hôm nay tôi cho cậu bước vào cánh cửa này, chính là để nói cho cậu biết, cánh cửa này về sau người Đào gia không thể bước vào nữa, ” Đào Nghệ Như hạ mí mắt xuống, “Không thì mấy người sẽ hối hận.”
Người đại diện sợ tới mức run vai, hắn nghe ra Đào Nghệ Như không phải là đang nói giỡn.
Bị mất mặt mũi lớn như vậy, Đào Ngôn lại không phẫn nộ giống vừa rồi, hắn một đường trầm mặc trở lại trên xe, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô hắn đứng ở trên thềm đá trước cửa nhà, trên mặt một chút biểu tình cũng không có mà nhìn hắn.
Hắn xem không hiểu ý tứ trong ánh mắt đó, nhưng ước chừng đã nhận ra bi thương và hận ý trong ánh mắt đó.
Xe chậm rãi lái ra khỏi khu biệt thự, người đại diện tìm một chỗ dừng xe, dùng khăn tay lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay sau đó mới tiếp tục lái xe về trước: “A Ngôn, không nghĩ tới… Đào Nghệ Như lại là cô của cậu.”
Đào Ngôn không phải người có thể giấu được lời, trước kia hắn không có nhìn thấy Đào Nghệ Như, còn có thể nhịn xuống không đề cập tới bà, hiện tại gặp bà, còn thấy được biệt thự xa hoa, nhân viên phục vụ chuyên nghiệp bên trong, cảm xúc trong nội tâm của hắn thực phức tạp.
Có chút oán giận trưởng bối trong nhà năm đó đắc tội cô, lại có chút sợ hãi cô sẽ trả thù hắn.
Cùng với… một chút ảo tưởng không thực tế trong lòng. Cô không có con cái, chờ sau khi bà ấy qua đời, số di sản đó sẽ giao cho ai? Lý trí nói cho hắn biết, cái đó không có quan hệ gì với hắn, cô cũng không có khả năng đem tiền tài cho hắn. Nhưng cái này cũng giống như một người tham thịt, đột nhiên thấy được một bàn thịt cá, cho dù không thể ăn, nhưng vẫn sẽ ảo tưởng trong đầu, rằng mình phải làm sao ăn hết một bàn thịt này.
Càng biết loại ảo tưởng này không cách nào thực hiện, hắn lại càng khó chịu.
“Hai mươi hai năm trước, nhà chúng tôi với cô có chút hiểu lầm.” Đào Ngôn cắn cắn môi dưới, “Từ đó về sau, ba mẹ tôi liền không còn lui tới với cô nữa. Ngay cả ông nội bà nội của tôi qua đời, cô cũng không có lộ mặt, chỉ phái người đến đưa mấy thứ tiền giấy hương nến áo liệm.”
“A Ngôn, lời này tôi vốn không nên hỏi, chỉ là tôi lo lắng những mâu thuẫn quá khứ đó sẽ ảnh hưởng con đường ngôi sao của cậu, ” người đại diện nhịn không được nói, “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhà cậu mới có thể ầm ĩ ra loại chuyện này?”
Giữa người một nhà, nếu tình cảm bình thường, dù khắc khẩu vài câu, qua một đoạn thời gian cũng ổn, sao lại biến thành nông nỗi sống chết không gặp gỡ?
“Hai mươi hai năm trước, cô tôi có một đứa con, cũng là huyết mạch duy nhất sau khi chú tôi chết lưu lại, ” đối với ký ức khi còn bé Đào Ngôn có chút mơ hồ, thậm chí đứa nhỏ kia đến tột cùng sinh ra trước hay là sau khi chú qua đời cũng không nhớ rõ, thứ duy nhất nhớ rõ chính là đứa nhỏ kia thiếu một ngón chân, tiếng kêu đặc biệt lớn, dường như ông nội bà nội cũng không thích nó, còn từng nói ngày nó sinh ra không tốt, trời sinh thiếu ngón chính là dấu hiệu xấu.
Sau đó lại xảy ra chuyện gì, hắn đã không nhớ rõ, chỉ biết là ngày đó tuyết thực lớn, ông nội bà nội nói dựa theo quy củ, đứa nhỏ đầy tháng phải do trưởng bối trong nhà ôm đi ra ngoài, không thì sau khi lớn lên không có tiền đồ. Ngày đó cô không ở trong biệt thự, trông đứa bé chính là một bà dì hơn bốn mươi tuổi hòa ái, nhưng mà bà nội lại không thích người này, ghét bỏ dì ấy hơn bốn mươi tuổi, ngày đông lạnh còn mặc váy.
Ông nội bà nội thừa dịp bà dì đó không chú ý, liền bế đứa nhỏ đi ra ngoài.
Sau đó nữa chính là ông nội bà nội đột nhiên chạy về nói, mất đứa nhỏ rồi.
Phải rồi, hắn nghĩ tới, ông nội bà nội làm mất đứa con duy nhất của cô, chú với cô yêu nhau như vậy, chú chết bệnh, đứa nhỏ kia chính là ký thác tình cảm duy nhất của cô, đứa nhỏ lại mất, cô có thể không hận mới là lạ.
Người đại diện thấy Đào Ngôn luôn giấu không được chuyện đột nhiên trở nên im lặng, nhịn không được nói giỡn: “Cũng không thể là ông nội bà nội hoặc ba mẹ cậu làm mất con của người ta đi?”
Vốn là một câu thuận miệng, chính người đại diện cũng không có xem là thật, kết quả nhìn thấy vẻ mặt Đào Ngôn ngầm thừa nhận, hắn thiếu chút nữa đụng vào trên hàng cây xanh bên cạnh lối đi bộ, “Thật sự là nhà cậu làm mất đứa nhỏ hả?”
Theo đạo lý, nếu chân tướng thật sự là như vậy, hắn cảm thấy thái độ vừa rồi của Đào Nghệ Như đã rất tốt, nếu như là hắn, sớm cầm dao chém rồi.
Con gái học thành tích tốt, lấy cớ không có tiền không cho người ta đến trường, người ta thật vất vả sống những ngày tốt đẹp, kết quả khi người ta cần trợ giúp nhất, lại làm mất con của người ta. Đây không phải ba ruột mẹ ruột, đây là kẻ đòi nợ chuyên đến hại con gái.
Người đại diện cảm thấy mình không có hứng thú phản ứng tới Đào Ngôn, mặc dù lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, hắn cũng không có cái gì gọi là tam quan, nhưng mà việc này cả nhà Đào Ngôn thật sự làm rất ghê tởm, hắn muốn nhắm mắt lại nói dối vài câu, cũng sợ tổn hại âm đức.
Nửa đêm, đúng là thời gian mộng đẹp đang sâu.
Kỳ Yến đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, chăn từ ngực cậu chảy xuống đến bên hông, mơ hồ mang theo vài phần gợi cảm.
“Tiền Tiền, làm sao vậy?” Sầm Bách Hạc nằm ở bên cạnh cậu nhận thấy không thích hợp, vội vàng ngồi dậy theo, “Muốn đi vệ sinh ư?”
“Chẳng lẽ… anh cảm thấy em muốn đi vệ sinh, còn cần anh theo hả?” Kỳ Yến ngáp một cái, kéo chăn lên trên, che khuất lồng ngực trắng nõn của mình.
“Nếu em không để ý, anh ôm em đi tiểu cũng được.”
“Ba ba, con không có muốn tiểu.” Thật sự tưởng cậu là đứa nhỏ hai ba tuổi, nửa đêm đi vệ sinh còn muốn người ta ôm một cái hả?
“Vừa rồi em làm sao vậy?” Sầm Bách Hạc vươn tay sờ trán cậu, phát hiện trên trán cậu có một lớp mồ hôi mỏng manh, vội dùng tay áo ngủ thay cậu lau sạch sẽ, lại đi sờ phía sau lưng cậu, sau khi phát hiện khô ráo mới yên tâm lại.
Ấn người vào trong ổ chăn, Sầm Bách Hạc dém góc chăn cho