Quý phụ độc thân hào môn tìm được con trai thất lạc nhiều năm, cái này trong phim thần tượng đã dùng nát, đối với đại chúng mà nói, không thể nghi ngờ là giống như ăn thuốc kích thích, tất cả đều chạy tới vây xem. Vừa xem, mọi người mới biết được cuộc đời nữ phú hào nổi tiếng trong nước ấy có bao nhiêu không dễ dàng, cuộc đời bà quả thực có thể gọi là một bộ phim bi kịch.
Đương nhiên còn có một ít người tuyên dương chủ nghĩa bình đẳng, sau khi biết được cuộc đời Đào Nghệ Như, nghiêm khắc phê phán loại hiện tượng xã hội dị dạng trọng nam khinh nữ, càng xem Đào Nghệ Như là một đại diện của phái nữ kiên cường độc lập. Có điều, khi dân mạng moi ra được Đào Ngôn là cháu Đào Nghệ Như, cặp mẹ con năm đó làm mất con của Đào Nghệ Như, chính là bà nội và ba của Đào Ngôn, hình tượng vốn đã đen thùi không hề nhẹ của Đào Ngôn, càng rớt xuống đáy cốc.
“Nghệ nhân kẻ mắt xinh đẹp kia là anh họ con hả?” Kỳ Yến thấy tin tức trên mạng, nói với Đào Nghệ Như, “Khó trách con thấy được nghiệt trái trên người hắn, tuy rằng không nặng lắm, nhưng sẽ ảnh hưởng con đường ngôi sao của hắn.”
Cổ ngữ có câu nợ cha con trả, tuy rằng trong hiện thực có rất nhiều chuyện không thể tính như vậy, nhưng mà phong cách hành sự của cha mẹ, sẽ vô hình trung ảnh hưởng con cái, làm cho cuộc đời bọn họ đi theo những hướng khác nhau.
Đương nhiên, nguyên nhân Kỳ Yến không thích hắn căn bản vẫn là ánh mắt người này nhìn Bách Hạc không đúng lắm, trên thế giới này, không có ai thích người khác dùng loại ánh mắt này nhìn người bên gối mình, cậu cũng không ngoại lệ.
Có điều chút chuyện nhỏ tranh giành tình nhân đó Kỳ Yến không nói với Đào Nghệ Như, cậu rảnh rỗi liền tới chỗ Đào Nghệ Như ngồi một chút, hai mẹ con gia tăng tình cảm.
Đào Nghệ Như cũng không biết ở chung với con cái như thế nào cho lắm, cho nên phương thức ở chung của hai người chính là ăn ăn ăn, mua mua mua, trong một tháng ngắn ngủn, trên danh nghĩa Kỳ Yến liền thêm mấy cái siêu xe, hai chiếc du thuyền, còn có hai căn biệt thự, cố tình thứ mà Đào Nghệ Như cho, tùy ý cứ hệt như mẹ cho con tiền tiêu vặt vậy.
Một người cho, một người nhận, hai mẹ con ngược lại rất vui vẻ, có điều cũng có vài người chua lè, nói cái gì mà không lên được mặt bàn chính là không lên được mặt bàn, mặc vào long bào lại không giống Thái tử, mới vừa được nhận về đã khó coi như vậy linh tinh.
Thái độ của Đào Nghệ Như chính là… bên ngoài càng nói như vậy, bà càng nhét đồ cho Kỳ Yến, xe hiệu đồng hồ hiệu cổ phần công ty, dùng hành động thực tế cho thấy, con trai nhà bà bà bảo bối, người khác gato cũng chỉ có thể gato.
Trên thực tế Đào Nghệ Như cũng biết Kỳ Yến không thiếu tiền, có vài phú hào ở bên ngoài ngẩng đầu ưỡn ngực, ở trước mặt tiểu Yến lại bày đủ tư thái khiêm tốn, xem phong thuỷ một lần chính là trên bảy chữ số vào sổ, cố tình những người đó còn đưa rất vui vẻ, rất nhiều người sau vài ngày tiểu Yến xem qua phong thuỷ, sẽ tự mình tới cửa nói lời cảm ơn, lại nhét một ít lễ vật quý báu.
Đại khái là sau khi tiểu Yến xem phong thuỷ, hiệu quả rất tốt, những người này mới có thể cảm kích như thế đi.
Càng ở chung với đứa con trai này, Đào Nghệ Như lại càng có thể nhìn thấy cậu chói sáng, tình cảm với cậu lại càng nồng hậu, trong lòng cũng càng vì chuyện năm đó mà cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Tên của Kỳ Yến không có sửa lại, Đào Nghệ Như cũng chưa bao giờ muốn Kỳ Yến sửa, bởi vì bà còn nhớ rõ Kỳ Yến đã từng nói qua, trong tên của con bà chỉ có mang theo chữ nhật mới có thể có một đường sinh cơ. Hiện tại đứa nhỏ còn sống tốt, bà không muốn lại phát sinh bất luận chuyện gì ngoài ý muốn, cũng chịu không nổi.
“Mấy năm nay sinh nhật con là mười tám tháng mười hai ư?” Đào Nghệ Như nâng một tách trà, “Tiệc sinh nhật lần này, để mẹ tới tổ chức cho con, có được không?”
“Được ạ.” Trước kia Kỳ Yến chưa từng làm tiệc sinh nhật gì, khi còn bé ông cụ sẽ nấu hai cái trứng gà cho cậu, mua chút đồ vật cậu thích, sau này chính là tụ họp liên hoan với nhóm bạn tốt trong trường, cùng náo nhiệt, chưa bao giờ làm tiệc sinh nhật đứng đắn gì. Có điều cậu biết trong lòng mẹ cậu muốn bồi thường cậu, cho nên thuận thế đáp ứng.
Ngay khi Đào Nghệ Như chuẩn bị sinh nhật cho Kỳ Yến, vận may Đào Ngôn cũng đến, một đại đạo diễn nước ngoài chỉ rõ muốn hắn đóng nam thứ trong một bộ phim, sau khi hai bên ký hợp đồng, hắn liền dẫn theo người đại diện mới nhậm chức bay đi nước ngoài.
Chỉ là sau khi hắn xuống máy bay, chờ đợi hắn không phải là đoàn phim nhiệt tình tiếp đãi, mà là vài người đàn ông xa lạ vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu chính là Đào Ngôn, anh họ Kỳ Yến ư?” Nói chuyện chính là một người đàn ông con lai, một chỗ nào đó trên ngũ quan gã còn giữ đặc thù người Hoa Hạ, nhưng mà dáng vẻ lại là phong cách người phương Tây. Tiếng Hoa Hạ của gã có chút cứng, có thể thấy thời gian ở Hoa Hạ không dài thời gian bằng ở nước ngoài.
“Mấy người có ý gì?” Đào Ngôn cảnh giác nhìn những người này, “Không phải mấy người mời tôi đến quay phim sao?”
“Chúng tôi đương nhiên là lời cậu đến quay phim, ” người đàn ông tóc nâu ngồi ở đối diện hắn giọng điệu âm trầm nói, “Chỉ cần cậu phối hợp với công tác của chúng tôi, đừng nói một bộ phim, dù quay mười bộ điện ảnh cũng có thể.”
Đào Ngôn cũng mặc kệ điện ảnh không điện ảnh gì, hắn thích chính là tiền và danh tiếng, cũng không phải thích đóng phim: “Mấy người là ai, muốn làm gì?” Bọn họ còn nhắc tới Kỳ Yến, chẳng lẽ là kẻ thù của Kỳ Yến? Nhưng một thằng nhóc từ khe suối chui ra như Kỳ Yến, sao lại chọc tới loại đại nhân vật này?
“Không cần khẩn trương, cậu bé đáng yêu.”
“Cậu bé ông nội mày, ông đây năm nay đầu ba rồi nhé.” Tuy rằng Đào Ngôn rất thích người khác nhìn hắn trẻ tuổi một chút, nhưng cái này không có nghĩa là hắn đến cái tuổi này, còn bị người ta coi là cậu bé, đây chính là vũ nhục với người đàn ông như hắn. Độ sỉ nhục vô hạn tiếp cận với việc chỉ vào một phụ nữ nói, nhìn kìa, cô ta ngực phẳng!
Bốp!
Một nắm tay nện trên mặt Đào Ngôn, răng nanh cắn rách khóe môi, máu loãng theo khóe môi Đào Ngôn chảy ra.
“Người phương đông không lễ phép,