Cách tám năm một lần nữa vào kinh, Vương Lệ mặc quần áo xinh đẹp thời thượng đi ra khỏi sân bay, tóc cô cũng đã cố ý xử lý, chỉ sợ lúc mình nhìn thấy ân nhân sẽ thất lễ.
Tám năm trước, cô mất hết can đảm, chỉ cầu muốn chết, nếu không phải đại sư trẻ tuổi kia cho cô mượn ba nghìn đồng, còn nói cha mẹ cô đang chờ cô, cô đại khái sẽ thật sự nhảy xuống từ tòa lầu bỏ hoang, chấm dứt cuộc đời vô vọng của mình.
Cô khi đó, thật sự cảm thấy toàn thế giới đều không có hy vọng, sống không nổi nữa, bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy khi đó mình đáng thương lại buồn cười, vì một người đàn ông mà muốn chết muốn sống, thiếu chút nữa ngay cả cha mẹ cũng từ bỏ, từ bỏ hết hy vọng, thật sự là rất ngốc.
Vẫy một chiếc xe taxi, cô nói địa chỉ cho tài xế.
“Cái phòng làm việc này cũng thật nổi tiếng, tôi đã nhiều lần chở khách đến phòng làm việc này, ” chú tài xế vô cùng thích nói chuyện, “Có mấy cô bé nói bên trong có anh đẹp trai, cho nên muốn đi xem, có vài người lại là tin cái gì mà mệnh lý thiên đạo, nhất định muốn đi tìm cao nhân này tính. Cao nhân đó thật sự có lợi hại như vậy sao, khiến nhiều người khóc lóc cầu xin như vậy?”
Vương Lệ cười: “Đúng vậy, vị đại sư này rất lợi hại.”
“Ha, ” tài xế cảm thấy hứng thú, “Cô từng tìm cậu ta tính hả?”
Ông chủ phòng làm việc kia hắn từng gặp qua, mặt baby, tóc xoăn, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, thoạt nhìn bất quá chỉ hai lăm hai sáu tuổi, thấy thế nào cũng không giống như là người có thể xem bói.
“Đúng vậy, tám năm trước tôi từng tìm cậu ấy tính, ” Vương Lệ nhìn ánh dương xán lạn ngoài cửa sổ, tâm tình còn xán lạn hơn cả ánh dương, “Nếu không nhờ vị đại sư đó, tôi đây chỉ sợ đã không thể xuất hiện ở nơi này.”
“Vậy có khả năng hôm nay cô có cơ hội nhìn thấy người, ” tài xế thở dài, thuần thục điều khiển xe xuyên qua trong dòng xe cộ, “Nghe nói quan to quý nhân tìm vị đại sư này rất nhiều, nhưng mà tính tình vị này tương đối quái, nói người không có duyên phận với mình, thì chính là không duyên phận, người khác có lấy ra nhiều tiền nữa cậu ta cũng không tính. Chỉ điểm ấy mà nói, vị đại sư này còn thật sự là giống cao nhân.”
“Đại sư vốn chính là cao nhân, còn là một cao nhân có lòng tốt, ” tâm tình Vương Lệ vô cùng tốt, lại thêm chú tài xế vô cùng hiếu khách, liền nhắc tới chuyện tám năm trước, sau khi nói xong, giọng cô bình tĩnh nói, “Với tôi mà nói, cậu ấy chính là cao nhân đời này tôi gặp được.”
Chú tài xế đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chuyện từng nghe qua cũng không ít, nhưng mà giống thế này còn thật sự không nhiều lắm, hắn nghe xong im lặng một lúc lâu: “Em gái à, cô đây là gặp được người tốt bụng.”
“Đúng vậy.” Vương Lệ gật đầu, nếu không có vị đại sư ấy, đâu còn có cô hiện giờ?
Chú tài xế nhịn không được nghĩ, chờ ngày nào đó hắn không còn lái xe, cũng đi tìm vị đại sư này tính thử xem, cũng không biết hắn với đại sư có duyên phận hay không.
“Đến phòng làm việc nghiên cứu văn hóa Hoa Hạ rồi, ” chú tài xế nhìn bảng giá, tổng giá một trăm hai mươi tám, “Em gái, gặp nhau chính là có duyên, tôi lấy cô một trăm là được, chúc cô về sau thuận thuận lợi lợi, bình an hạnh phúc.”
“Cái này sao có thể, ” Vương Lệ lấy từ trong túi ra một trăm ba, “Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, sao có thể…”
“Em gái à, cô xem thường người ta đúng không, nói một trăm liền một trăm, ” tài xế taxi rút một trăm, đóng cửa xe lái đi, Vương Lệ ngay cả phản ứng cũng không kịp.
Vương Lệ sửng sốt vài giây, mới đi đến phòng làm việc thoạt nhìn phong cách trang hoàng vô cùng cổ xưa kia.
Mới vừa đi tới cửa, liền có một thanh niên mặc tây trang thay cô kéo cửa ra: “Nữ sĩ, hoan nghênh ngài quang lâm.”
“Cám ơn, ” Vương Lệ nhìn trang hoàng xa hoa bên trong, có vẻ có chút câu nệ, “Xin hỏi… đại sư có đây không?”
“Đại sư?” Lâm Bằng nhìn người phụ nữ trước mắt, ước chừng ba mươi lăm tuổi, tóc tỉ mỉ xử lý, giá cả chiếc váy ước chừng cũng trên bốn số, hẳn không phải là người xuất thân hào môn, nhưng hẳn là loại người gia cảnh giàu có, sinh hoạt không lo, không biết cô muốn cái gì, “Chị nói chính là Kỳ đại sư ư?”
“Tôi không biết cậu ấy họ gì, tôi là tới trả tiền lại.” Vương Lệ có chút ngại ngùng nhấp nhấp khóe miệng, “Không biết đại sư hiện tại có thời gian gặp tôi hay không?”
“Vậy mời ngài ngồi ở bên cạnh một hồi, Kỳ đại sư đang giúp người ta giải quyết vấn đề.” Lâm Bằng rót một tách trà đặt tới trước mặt Vương Lệ, “Hồng trà, ngài uống quen không?”
“Cám ơn.” Vương Lệ nhìn tách trà trước mắt, nhớ tới dáng vẻ đại sư mời cô ăn đồ ăn vặt tám năm trước, nhịn không được nói, “Cậu là đồ đệ của đại sư ư?”
“Không, tôi là trợ thủ của hắn, ” Lâm Bằng lắc đầu, “Kỳ đại sư nói, hắn còn chưa tới tuổi thu đồ đệ, hơn nữa mệnh tôi quá tốt, không làm đồ đệ của hắn được.”
“Mệnh tốt hay không sao?” Vương Lệ uống một ngụm trà, “Người mệnh tốt sống được vui vẻ.”
Lâm Bằng nhớ tới cuộc sống của mình khi còn nhỏ, kỳ thật cảm thấy thời gian ấy không có bất cứ quan hệ nào với mệnh tốt, cũng không biết tiêu chuẩn cái gọi là mệnh tốt của Kỳ Yến có bao nhiêu thấp. Ý nghĩ như vậy cậu ta không có nói với Vương Lệ, chỉ cười lắc lắc đầu.
Vương Lệ ngồi bên ngoài nửa giờ, nghi hoặc nhìn cửa: “Lúc này không có những người khác tới sao?”
“Bọn họ sẽ không đến, ” Lâm Bằng chỉ chỉ cửa, “Hôm nay chúng tôi không tiếp đãi khách lạ nữa, sẽ không ai phá hư quy củ.”
Nghe nói như thế, hai má Vương Lệ có chút phát sốt: “Ngại quá, tôi…”
“Chị không giống những người đó, chị không phải đến xem bói, ” Lâm Bằng rót đầy trà vào tách cho Vương Lệ, “Cho nên không cần tính ở trong đó.”
Hai người đang nói, cửa phòng làm việc Kỳ Yến mở ra, bên trong có một người phụ nữ vẻ mặt hơi hoảng hốt đi ra, trên mặt cô treo nước mắt, nhưng mà ánh mắt lại từng chút sáng lên.
“Kỳ đại sư, cám ơn ngài.” Người phụ nữ trịnh trọng khom người với Kỳ Yến, mới xoay người rời đi. Cô đi thật nhanh, giống như vội vã đi tìm kiếm cái gì.
“Đại, đại sư, ” Vương Lệ có chút khẩn trương nhìn Kỳ Yến, “Ngài, ngài còn nhớ rõ tôi không?”
“Chị là?” Kỳ Yến nhìn người phụ nữ sắc mặt hồng nhuận trước mặt, không nhớ rõ mình gặp cô lúc nào.
“Tám năm trước, ngài cho tôi mượn ba nghìn đồng, ngài còn nhớ không?” Vẻ mặt Vương Lệ có chút kích động, để tìm được đại sư, cô cố ý bỏ mấy vạn đồng tìm được một thám tử tư, đưa ảnh chụp năm đó cô chụp lén cho hắn, mới tra được nơi đại sư mở phòng làm việc.
Cô không dám mạo phạm đại sư, cho nên ngoại trừ muốn biết chỗ cậu ở, thì ngay cả cậu tên họ là gì cũng không dám hỏi thăm, chỉ có tự mình đến bái phỏng, mới có thể biểu hiện thành ý của cô.
“Ba nghìn đồng…” Kỳ Yến suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới năm đó cậu mới vừa quen biết Bách Hạc, vào tháng chín, xem tướng cho một người phụ nữ thân thể gầy yếu, vẻ mặt tiều tụy, lúc ấy cậu thấy người phụ nữ kia có ý đồ tự sát, liền khuyên cô vài câu, dường như còn cho cô mượn tiền, về phần mượn bao nhiêu, cậu đã nhớ không rõ.
Thật không ngờ cách nhiều năm như vậy, người này lại tìm trở về, chỉ là phúc phần dày hơn thời điểm kia rất nhiều, làn da cũng trắng hơn rất nhiều, cậu căn bản là không nhận ra.
“Thế mà lại là chị, ” trên mặt Kỳ Yến lộ ra tươi cười, “Nhìn bộ dạng chị như vậy, mấy năm nay dường như sống cũng không tệ lắm.”
“Phải, ” Vương Lệ mím môi cười, trên mặt mang vẻ thỏa mãn, “Sau khi tôi về quê, tìm một công việc, sau lại mở một cửa tiệm, hiện tại việc làm ăn càng làm càng lớn, đã làm thành siêu thị, buôn bán vẫn tốt, thân thể cha mẹ cũng khỏe.”
“Vậy tốt rồi, ” Kỳ Yến cười, “Xem ra tiền năm đó tôi bỏ ra, không cho mượn uổng phí.”
“Không có ngài năm đó, liền không có tôi hôm nay, ” Vương Lệ nói, “Năm đó tôi khờ, chỉ nghĩ dùng việc tự sát đi trả thù một người đàn ông không còn yêu tôi. Trên thực tế cái chết của tôi có thể đổi được cái gì đâu, hắn vẫn ở bên người phụ nữ khác, làm ông chủ của hắn, tương lai sẽ làm một người cha có trách nhiệm, tôi chết… căn bản không đổi được cái gì.”
Kỳ Yến vỗ vỗ Lâm Bằng: “Đi rót tách trà cho tôi.”
Lâm Bằng rót cho cậu một ly sữa: “Uống nhiều sữa tốt cho thân thể.”
Kỳ Yến bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu là trợ lý của tôi, hay là trợ lý của Sầm Bách Hạc?!”
“Sầm tổng cho tôi tiền lì xì còn nhiều hơn tiền lương anh trả, cho nên tôi nghe hắn.” Lâm Bằng không chút do dự nói, “Hai ngày trước anh mới vừa bị cảm, đừng mơ uống trà, cũng đừng mơ uống nước ngọt”
“Đi đi đi, cậu đi qua một bên đi.” Kỳ Yến ghét bỏ uống một ngụm sữa, nói với Vương Lệ, “Khiến chị chê cười.”
“Không, nhìn thấy bên cạnh đại sư có nhiều người quan tâm như vậy, tôi cảm thấy rất tốt, ” Vương Lệ cười, lấy từ trong túi ra một phong thư, đặt tới trước mặt Kỳ Yến: “Tôi biết chút tiền ấy đối với đại sư mà nói không tính là gì, nhưng mà tôi hy vọng ngài có thể nhận lấy nó.”
Tám năm trước, cô là người phụ nữ muốn tự sát, cậu là đại sư trẻ tuổi ngồi xổm ở đầu đường xem bói cho người ta.
Tám năm sau, cô đã qua tuổi trung niên, làm chủ siêu thị, cậu thoạt nhìn vẫn trẻ tuổi như cũ, lại thành đại sư mà rất nhiều người không dám đắc tội. Mấy vạn đồng tạ lễ của cô, đối với cậu mà nói, bất quá là chín trâu mất sợi lông, nhưng cô không thể vì hiện tại cậu không thiếu tiền, liền yên tâm thoải mái mà quên cậu đã từng giúp đỡ mình.
“Được.” Kỳ Yến không có mở phong thư xem bên trong có bao nhiêu tiền, cậu bỏ phong thư vào trong túi áo khoác, nói với Vương Lệ, “Cái gọi là khổ tận cam lai, sẽ có hạnh phúc cuối đời, cuộc sống tương lai của chị sẽ thực tốt đẹp.”
“Cám ơn, ” trên mặt Vương Lệ lộ ra một nụ cười bình tĩnh, “Kinh thành biến hóa thực lớn, nhưng có nhiều chỗ lại không thay đổi, Kỳ đại sư, thật sự rất cám ơn ngài.”
“Tôi tên Kỳ Yến, ” Kỳ Yến vươn tay, “Chúc chị quãng đời còn lại hạnh phúc.”
“Cám ơn.” Vương Lệ nắm tay với cậu, “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Kỳ Yến đứng dậy nhìn cô đi từng bước ra khỏi phòng làm việc, giống như là nhìn một người bước vào cuộc sống mới, đứng ở dưới ánh mặt trời, sinh ra ánh sáng.
“Ai, Sầm tiên sinh biết anh nhìn chằm chằm phụ nữ như vậy, sẽ ghen đó, ” Lâm Bằng vỗ vỗ sau lưng cậu, “Ngày hôm qua không phải anh đáp ứng một biên tập, nói muốn đi giúp công ty họ xem phong thuỷ sao?”
“Tôi hẹn buổi chiều ba giờ, bây giờ còn sớm.” Kỳ Yến lấy phong thư ra đưa cho Lâm Bằng, “Nhét cái này vào trong sổ.”
“Ai!” Lâm Bằng mở phong thư ra, phát hiện bên trong ngoại trừ có một xấp tiền mới tinh thật dày, còn có một miếng ngọc Quan Âm.
“Nam mang Quan Âm nữ mang phật, ” Lâm Bằng nhịn không được nói, “Anh nhận bao nhiêu Quan Âm mà phái nữ tặng rồi?”
“Đồ vật có bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là tâm ý, ” Kỳ Yến cầm ngọc Quan Âm lên đặt trong lòng bàn tay, tự mình cất đi.
Vương Lệ thuê một chiếc xe, cô muốn đi xung quanh đế đô nhìn xem.
Chỗ trước đây cô ở, đã xây lên một tòa lầu mới, không tìm thấy dấu vết năm đó. Cô lại tới nơi mà năm đó người đàn ông ấy mở công ty, kiến trúc vẫn còn, chỉ là tên công ty không còn là khoa học kỹ thuật Thiên Phi, mà là đổi thành một công ty lục sắc sinh hóa bảo vệ môi trường.
“Xin chào, xin hỏi công ty khoa học kỹ thuật Thiên Phi năm đó là mở ở nơi này sao?” Trong nội tâm Vương Lệ vẫn có chút không cam lòng, ước chừng có loại cảm xúc giống như nếu lỡ hắn sống rất tốt, thì cô sẽ không vui vậy.
“Khoa học kỹ thuật Thiên Phi?” Cô gái tiếp tân suy nghĩ thật lâu, lắc đầu nói, “Chưa từng nghe nói có một công ty như vậy, công ty chúng tôi là ba năm trước đây mới chuyển đến.”
“Công ty Thiên Phi cô nói tôi có biết, ” một bà thím quét dọn tinh thần tràn đầy nói, “Chỉ có điều năm đó nói là nghiên cứu ra phần mềm mới gì đó, cuối cùng phát hiện là sao chép, còn có lừa gạt thương nghiệp linh tinh, ông chủ bọn họ từ tám năm trước đã bị bắt rồi. Nghe nói bởi vì số tiền lừa gạt lớn, phán mười năm hay là bao lâu đó, nếu trong tù biểu hiện tốt, hiện tại hẳn là đã được thả.”
“Còn