Người trong cả phòng đều đưa ánh mắt hướng về phía Kỳ Yến, tuy rằng ngay từ đầu, cả một phòng người không có mấy người chân chính để vị đại sư trẻ tuổi này vào mắt, nhưng mà khi những đại sư khác cũng không có cách nào, những người này cũng chỉ có thể ôm tâm tình còn nước còn tát.
Vì thế trong lúc đột nhiên, Kỳ Yến liền thành trọng điểm chú ý của mọi người.
“Sầm lão tiên sinh, vừa rồi mấy vị đại sư khác đã nói qua, tổ trạch của ngài phong thuỷ rất tốt, không cần thiết phải thay đổi, ” Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía nam nhân đứng ở cửa, vẻ mặt đối phương bình tĩnh đạm mạc, giống như không biết thứ mà mọi người trong phòng chân chính quan tâm là cái gì.
Có đôi khi con người chính là kỳ quái như vậy, có lẽ bạn đã tiếp nhận sự thật rồi, nhưng những người khác thì vẫn không dám đối mặt.
Sau khi Sầm lão gia tử nghe được lời của Kỳ Yến, trầm mặc thật lâu sau đó gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
“Cha, ” Hai chân thon dài của Sầm Bách Hạc vượt qua cánh cửa, đi đến phía sau Sầm Thu Sinh, “Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”
Theo Sầm Bách Hạc đến gần, Kỳ Yến nhìn thấy mây tía trên người hắn quấn quanh trên người Sầm Thu Sinh, bao bọc toàn bộ Sầm Thu Sinh.
Cha mẹ từ ái, con cái hiếu thuận, hai bên hỗ trợ lẫn nhau mới là đại đạo.
Sầm ngũ gia này tuy rằng lãnh đạm, nhưng mà trong lòng vẫn vô cùng coi trọng người nhà của hắn, không thì lực phản hồi của mây tía trên người hắn đối với Sầm Thu Sinh sẽ không cao như vậy.
Sầm Thu Sinh nhìn con trai, trầm mặc gật gật đầu, lúc đứng dậy lung lay một chút, được Sầm Bách Hạc một phen đỡ lấy.
Các vị đại sư thấy thế, trong lòng đều khổ sở, quay đầu không nhìn tới Sầm Thu Sinh.
Mấy năm nay, Sầm Thu Sinh làm qua vô số việc thiện, các nơi trên toàn quốc đều có trường học mà ông quyên tiền xây dựng, rất nhiều hạng mục giúp đỡ người nghèo cũng có bóng dáng của ông, cho nên ở đế đô thậm chí là toàn quốc ông đều rất có danh vọng.
Một đại thiện nhân như vậy, lại có khả năng trải qua chuyện thương tâm người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ai có thể không nổi lòng trắc ẩn?
“Sầm lão tiên sinh…” Lưu đại sư nhịn không được mở miệng nói: “Có lẽ còn có biện pháp khác, chúng tôi xử lý không được là bởi vì tài nghệ không tinh, những đại nhân vật cấp thiên sư khẳng định sẽ có phương pháp.”
Sầm Thu Sinh nghe được lời của Lưu đại sư, chỉ thở dài. Những đại nhân vật cấp bậc thiên sư đó có thể gặp mà không thể cầu, không phải quyền thế và tiền tài có thể đả động.
Trên thực tế đừng nói là thiên sư, người chân chính có bản lĩnh trên toàn bộ đế đô cũng không nhiều lắm, không thì ông cũng sẽ không chỉ mời vài người như vậy, thậm chí ngay cả Kỳ Yến chỉ vừa mới xuất đầu, còn chưa có danh khí gì cũng mời đến.
Lưu đại sư nói như vậy, có nghĩa là ông ta thật sự không có biện pháp gì, Sầm Thu Sinh cũng biết tác phong làm việc của bọn họ, cũng không đuổi theo hỏi nữa.
Sầm Bách Hạc mở miệng nói: “Tục ngữ nói, mệnh người có trời định, cha đừng suy xét quá nhiều.”
Giọng điệu hắn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như đang nói về một chuyện nhỏ không liên quan. Sầm lão đại và Sầm nhị tỷ dời tầm mắt đi không nhìn hắn, trong phòng nhất thời an tĩnh lại.
“Sầm ngũ gia nói đúng, thiên địa hữu tình, sinh tử có mệnh, không nên cưỡng cầu, lui ra phía sau một bước có lẽ sẽ có kết cục càng tốt.”
Sầm Bách Hạc nhìn về phía người trẻ tuổi nói chuyện, ánh mắt của cậu trong trẻo hữu thần, làn da trên mặt trong trắng lộ hồng, sinh cơ bừng bừng.
“Sầm gia đời đời làm điều tốt giúp người, sao lại kết ra quả xấu được?”
Tuy rằng lời này của Kỳ Yến cũng không nói gì đến chỗ thực tế, nhưng đối với Sầm Thu Sinh mà nói, cũng là an ủi tốt nhất. Sầm gia bọn họ đời đời làm thiện, ông trời sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy ông người đầu bạc tiễn người đầu xanh?
“Đa tạ Kỳ đại sư một lời đánh thức người trong mộng.” Sắc mặt Sầm Thu Sinh tốt hơn một ít, “Lần này làm phiền các vị đại sư theo giúp lão già tôi đi đến nơi xa như vậy, trước tiên tôi ở nơi này cảm tạ.”
Nói xong, có người nâng lên năm cái hồng bao thật lớn, Sầm Thu Sinh tự mình đưa vào tay năm người, sau đó an bài năm người lên xe.
Lưu đại sư lộ vẻ mặt xấu hổ, lại nói bọn họ cũng không giúp được cái gì, cái hồng bao này nhận có chút phỏng tay.
Có điều bọn họ cũng không từ chối, dựa theo quy củ, đại sư giúp đỡ xem phong thuỷ, chủ nhân nên tỏ vẻ cảm tạ để tôn trọng thiên địa tự nhiên và thầy phong thủy, không thì sẽ có điềm xấu phát sinh.
Người Sầm gia vội vàng mà đến, lại vội vàng mà đi, chỉ có nhà tổ Sầm gia vẫn sừng sững tại chỗ cũ, giống như gốc đại thụ, mặc kệ gió thổi mưa tuôn, nó đều ở nơi đó, vĩnh viễn sẽ không rời đi.
“Kỳ đại sư, đến chỗ ngài rồi.” Bảo tiêu đưa Kỳ Yến về nhà thay Kỳ Yến mở cửa xe.
“Cám ơn, ” Kỳ Yến nói một tiếng cám ơn, xoay người không quay đầu lại đi vào cửa tiểu khu.
Cậu không hỏi Sầm Thu Sinh làm sao biết chỗ ở và phương thức liên lạc của cậu, đồng dạng Sầm Thu Sinh cũng không tò mò về năng lực và sư thừa của cậu, đây là đề tài không đề cập đến giữa cậu và Sầm gia.
Sau khi Sầm Bách Hạc từ bệnh viện trở về, bệnh tình lại thật sự chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn không ít. Mà ngay cả Sầm nhị tỷ không tin phong thuỷ cũng nhịn không được hoài nghi, chẳng lẽ thật sự là công lao sau khi những đại sư đó xem qua phong thuỷ ư?
Phải biết là trước đây em trai vào bệnh viện, thân thể vẫn luôn không tốt lắm, bởi vì khẩu vị quá kém, lúc ăn cái gì cũng phá lệ kén chọn, lần này sau khi trở về, mỗi bữa đều có thể ăn nhiều hơn non nửa chén cơm so với trước kia.
“Bách Hạc, gần đây trời nóng nực, em đừng đến công ty, ” Sầm nhị tỷ nằm trên ghế sa lông xem tạp chí, thấy em trai chuẩn bị ra ngoài, ném tạp chí trong tay xuống ngăn cản hắn, “Công ty em nhiều người như vậy, chuyện gì cũng để em làm, còn cần bọn họ để làm gì?”
Sầm Bách Hạc tiếp nhận áo khoác tây trang bảo mẫu đưa tới khoác lên khuỷu tay: “Chị, em chỉ đến công ty nhìn xem, chị không cần lo lắng.”
Sầm nhị tỷ muốn khuyên nhủ,