Edit + Beta: April
Nhân Võ năm mười tám, Hoàn Đế (Hoàn là tên hiệu) băng hà.
Toàn cung treo đầy cờ trắng, tất cả cung nhân đều phải trai giới một trăm ngày túc trực bên linh cữu của Tiên đế.
Bây giờ là ngày đông giá rét, vừa qua năm mới tuyết lớn bay mịt mù, chỉ sau một đêm đã phủ đầy khắp các bức tường gạch son, khiến hoàng thành uy nghiêm càng thêm trầm mặc.
Tạ Nguyên Gia thân là Cửu hoàng tử của Hoàn Đế, tất nhiên theo lệ phải quỳ ở hàng trước, ở hàng trước ngoại trừ y còn có ma bệnh Tam hoàng huynh Tạ Nguyên Triết cùng Lục hoàng huynh Tạ Nguyên Lạc thân thể không tiện, còn lại là một đám nữ tử thân phận tôn quý ở hậu cung.
Hoàn Đế sinh thời không có lập Hậu, từ khi Tiên Hoàng hậu qua đời hậu vị vẫn luôn để trống, cho nên người bây giờ đang quỳ gối ở hàng đầu tiên chính là Lý quý phi, sau khi Tiên đế băng hà toàn bộ sự vụ đều do nàng chủ trì.
Từ chỗ của Tạ Nguyên Gia nhìn lén qua, chỉ thấy được hai con mắt sưng húp trên khuôn mặt tiều tụy cùng tang thương của nàng.
Hôm nay là ngày cuối cùng túc trực bên linh cữu, qua hết hôm nay, quan tài của Hoàn Đế sẽ được hạ táng trong lăng tẩm, hợp táng cùng Tiên Hoàng hậu, đây chính là giai thoại "Sinh cùng khâm, chết cùng huyệt" [1].
Chỉ là, có một số việc sẽ không vì Hoàn Đế qua đời mà được giải quyết, bây giờ vấn đề quan trọng nhất được mọi người quan tâm chính là —— đế vị bỏ trống, ai sẽ thừa kế đây?
[1] – Sinh cùng khâm, chết cùng huyệt: lúc sống ngủ cùng chăn, lúc chết nằm cùng mộ.
Hoàn Đế vì bệnh liệt giường suốt ba năm, đáng lẽ nên sớm lập di chiếu, nhưng không biết vì sao vẫn chưa có động tĩnh, thẳng đến khi băng hà, cả triều văn võ cũng chưa có ai gặp qua chiếu truyền ngôi, cho nên đây là vấn đề đáng lo nhất ở hiện tại.
Khắp mãn đường các bá quan văn võ cùng với các phi tần đang quỳ trong lòng đều có mưu đồ riêng, không ngừng tính kế, chỉ có Tạ Nguyên Gia là không hề sốt ruột, như cũ vững vàng quỳ gối tại chỗ, giống như mọi thứ bên ngoài đều không ảnh hưởng đến y.
Thừa dịp sự chú ý của mọi người đều không tập trung trên người y, y lén lút thả lỏng đầu gối, lại lén lút từ trong tay áo to rộng lấy ra một khối điểm tâm nhét vào trong miệng, sau đó vô thanh vô tức dùng tốc độ chậm rãi cắn nuốt, an ủi một chút cái bụng đáng thương của mình.
Người cổ đại thật không có đạo đức, vì trưởng bối mà phải túc trực bên linh cữu, cơm không cho ăn, nước không cho uống, thật quá đáng, làm gì có ai có thể một ngày không ăn không uống chứ?
[2] – Vô thanh vô tức: không tiếng động.
Tạ Nguyên Gia đem khối điểm tâm trong miệng nuốt xuống nhưng cái bụng vẫn cảm thấy không đủ, cái bánh chỉ lớn hơn ngón tay cái một chút, căn bản không đủ y nhét kẽ răng, ngược lại so với khi nãy càng thêm đói bụng, nhưng y bây giờ không dám cử động, bởi vì ánh mắt y đang hướng về phía xa xăm nơi có người đang đi tới, tâm y hơi động, lập tức biết cốt truyện đã bắt đầu.
Y bỗng nhiên có chút đồng tình nhìn sang mấy kẻ vẫn còn đang đắm chìm trong mưu tính của bản thân, thầm nghĩ bây giờ đang có một tên đại ma đầu muốn tới thọt mấy người một dao, chư vị bảo trọng.
Y chỉnh lại đầu gối của mình về đúng vị trí, bày ra bộ mặt đau thương, dùng ống tay áo ra sức dụi dụi đôi mắt, thoạt nhìn rất giống một đứa con hiếu thảo đang thương tâm vì cái chết của cha mình.
Quả nhiên một lát sau, Tạ Nguyên Gia nhìn thấy một bóng người đi tới giữa đại điện.
Mấy ngày nay vì thủ quốc tang, mọi người đều mặc một thân màu trắng, duy nhất chỉ có người này là mặc triều phục màu đỏ tía, so với mọi người xung quanh thật không hòa hợp.
"Người dưới điện tiếp chỉ." Người nọ cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một đạo thánh chỉ đi thẳng vào vấn đề, giọng nói trầm thấp và chậm rãi, mặc dù nội dung thánh chỉ khô khan, nhưng cũng làm lỗ tai người ta phát ngứa.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Cửu hoàng tử Nguyên Gia, nhân phẩm quý trọng, khiêm tốn hiền năng, khiến trẫm yêu thích khôn nguôi, nhất định có thể kế thừa đại nghiệp.
Kế nghiệp trẫm đăng cơ, lên ngôi hoàng đế.
Đặc biệt bố cáo thiên hạ, người người đều biết."
Sau khi hắn đọc xong chữ cuối cùng, linh đường vốn an tĩnh lập tức bùng nổ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào nam nhân mặc áo đỏ tía như đang thấy quỷ, không thể tin người chiếm được ngôi vị hoàng đế lại là kẻ mà không ai ngờ đến.
Chỉ có Tạ Nguyên Gia là không ngạc nhiên, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng y vẫn giả vờ làm ra bộ tịch mờ mịt, giống như căn bản nghe không hiểu vị đại gia đây đang nói gì, không nhúc nhích quỳ gối tại chỗ, một chút cũng không có ý muốn tiến lên tiếp chỉ.
"Cửu hoàng tử Nguyên Gia, vì sao còn không qua tiếp chỉ?" Người nọ thấy y chậm chạp không chịu nhúc nhích, lại lặp lại một lần nữa những gì mình vừa nói, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Lục hoàng tử bên cạnh đẩy y, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cửu đệ, hoàng thúc đang gọi ngươi đó."
Lúc này Tạ Nguyên Gia như mới tỉnh mộng, vội vàng cúi đầu, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy chạy cắm đầu về phía trước, nhưng bởi vì chạy quá nhanh kết quả là vấp chân thiếu chút nữa ngã xuống, chật vật quỳ bò trên mặt đất.
"Ngẩng đầu lên." Người nọ bất mãn nhíu mày, tựa hồ rất là chướng mắt người trước mặt.
Tạ Nguyên Gia nghe theo ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thẳng vào người mặc áo đỏ tía.
Đa phần những người lần đầu gặp Hoài Vương ở trong lòng đều sẽ lưu lại ấn tượng sâu sắc, không chỉ bởi vì khuôn mặt tuấn dật phi phàm khiến muôn vàn nữ tử tâm sinh ái mộ, mà càng vì đôi mắt đẹp hút hồn của hắn.
Con ngươi của người Hán đa phần đều sẽ có màu nâu, nhưng đối với Hoài Vương Phó Cảnh Hồng nó lại là màu đen tuyền, nhìn vào không thể thấu được d*c vọng của đối phương, sâu không lường được.
Trời sinh hắn một thân hàn khí, những người lần đầu gặp hắn đa phần đều sẽ không khống chế được mà run sợ.
Tạ Nguyên Gia biết người này bề ngoài lạnh nhạt bên trong một bụng tâm cơ, tất nhiên không dám lộ ra sơ hở, nỗ lực giả vờ làm một kẻ yếu đuối nhát gan, chỉ chốc lát sau liền cúi đầu cố ý che giấu kỹ thuật diễn xuất vụng về của mình.
Cũng may Phó Cảnh Hồng cũng không tính nhìn y lâu hơn, sinh ra tầm thường, không đẹp cũng chẳng thanh tú, thậm chí còn nhát gan, nhìn một chút cũng thấy chướng mắt.
"Cửu hoàng tử tiếp chỉ đi." Phó Cảnh Hồng đem ngọc trục trong tay mình đặt vào trong tay của Tạ Nguyên Gia còn đang quỳ, hờ hững nói.
Ngón tay Tạ Nguyên Gia tiếp xúc với sự mát lạnh của ngọc trục quấn tơ lụa vàng, vội vàng khấu lạy, hô