"Ngươi nói......!Tối hôm qua Hoàng Thượng không lưu lại Thượng Di Cung, mà trực tiếp bãi giá về Cảnh Doanh Cung?"
Phó Cảnh Hồng lười nhác dựa trên ghế thái sư, nghe Lam Khấu hội báo lại sự việc đêm qua cho hắn, hắn một tay chống cằm, một tay khác vô thức vuốt v e tay vịn, híp mắt lại: "Lúc hai người bọn họ ở trong phòng, ngươi có nghe được gì không?"
Lam Khấu lắc đầu, do dự trong chốc lát lại nói: "Thuộc hạ không thể tới quá gần, nên cũng không nghe rõ được, nhưng mà bên trong cũng không truyền ra động tĩnh gì, chắc là không nói gì cả, Hoàng Thượng chỉ đi vào một lát rồi trở ra, sắc mặt bình thường, thật sự nhìn không ra sự khác biệt."
Phó Cảnh Hồng gật đầu, cũng không bắt lỗi ý tứ của nàng.
Sau khi một mình trầm mặc suy nghĩ thì phân phó nói: "Thượng Nghi Cung bên kia, sau khi ngươi trở về thì an bài vài nhân thủ vào trong, nhất cử nhất động của Hàn Dao, đều phải nắm rõ trong lòng bàn tay của ngươi."
"Hoàng Hậu......!Có vấn đề gì sao?" Lam Khấu đối với hành động của hắn có chút khó hiểu, nàng hôm qua tuy chỉ thấy Hoàng Hậu vài lần, nhưng vừa nhìn liền biết Hoàng Hậu chỉ là người đơn thuần, cùng một loại người với Hoàng Thượng, không giống kẻ có tâm kế.
Trong lòng nàng có nghi vấn, nhưng Phó Cảnh Hồng lại không trả lời vấn đề này của nàng, chỉ nói: "Ngươi không cần biết nguyên nhân, chỉ nhớ rõ phải trông chừng nàng cho Bổn vương là được, chỉ cần có hành động lạ, phải hội báo lại ngay."
Lam Khấu cúi đầu tuân mệnh, Vương gia từ trước đến nay làm việc luôn có lý do của mình, quả thật không cần nàng nhọc lòng.
"Còn có, trà của Nguyên Gia......!Cũng nên thay đổi." Phó Cảnh Hồng trước lúc Lam Khấu rời đi đột nhiên gọi nàng lại, nói một câu nghe không hiểu rõ ý.
Cả người Lam Khấu chấn động, quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Hồng, tựa hồ đang xác nhận xem chuyện này có phải thật hay không.
Phó Cảnh Hồng không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ chăm chú nhìn vào bức Hồng mai đồ được treo trên tường do Tạ Nguyên Gia lúc trước đưa cho hắn, nhẹ giọng nói: "Từ nay về sau, loại trà kia không cần dùng nữa."
Biểu tình Lam Khấu có chút phức tạp, trong lòng ẩn ẩn có chút nhẹ nhõm: "Vương gia, Hoàng Thượng......!Là một đứa trẻ tốt."
"Đây là lần thứ hai ngươi nói như vậy." Phó Cảnh Hồng thở dài một tiếng, thanh âm trầm thấp giàu từ tính do hắn độc hữu vang lên trong thư phòng: "Không ngờ, tính kế nhiều năm như vậy, đây lại là lần đầu tiên mắt nhìn người của Bổn vương không bằng ngươi.
Từ trước đến nay cứ nghĩ ta quyền mưu [1] trong chém giết, thế nhưng lại có lúc nhìn lầm, đem một con thỏ nhỏ nhìn thành tiểu hồ ly, buồn cười thật quá buồn cười."
[1] - Quyền mưu: Mưu mẹo khôn khéo để ứng phó trước mọi việc, mọi tình huống.
Hắn tự giễu nhẹ giọng cười, Lam Khấu thế nhưng từ trong tiếng cười kia nghe ra sự sung sướng bí ẩn khác thường, nàng không đoán được Vương gia nhà mình rốt cuộc là đang cao hứng hay mất hứng.
Trước kia khi Vương gia cùng nàng nói chuyện, lời nói ra toàn là "Đồ ngu xuẩn", vậy mà vừa rồi lại buột miệng thốt ra hai chữ "Nguyên Gia" nhưng hình như không phải do vô tình, nàng không hiểu được tâm tư của Vương gia.
Nhưng có thể đổi trà cho Hoàng Thượng, trong lòng nàng kỳ thật rất vui.
Tiếp xúc gần với Tạ Nguyên Gia càng lâu, con tim nàng càng hướng về phía y, mỗi lần thêm dược vào trà y uống, nội tâm nàng luôn giằng xé giữa sự do dự bất đắc dĩ cùng thương tiếc, ngũ vị trần tạp [2] làm cuộc sống hàng ngày của nàng bất an, cảm thấy thẹn với Hoàng Thượng người luôn nhìn mình với vẻ mặt đầy tín nhiệm, trong lòng rối rắm rất lâu.
[2] - ngũ vị trần tạp: ngọt mặn đắng chua cay cùng một lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
"Thuộc hạ trước cảm tạ Vương gia."
"Ngươi tại sao phải cảm tạ?" Phó Cảnh Hồng liếc mắt nhìn nàng, "Làm tốt bản chức là được, việc còn lại, không cần nghĩ nhiều."
Ngữ khí của hắn ngầm có ý cảnh cáo khiến Lam Khấu khẽ run trong lòng, vội quỳ xuống biện giải [3] nói: "Vương gia thứ tội! Thuộc hạ không có tư tâm (lòng riêng), chỉ là, chỉ là Hoàng Thượng gợi cho thuộc hạ nhớ về ấu đệ đã mất mà thôi, nhất thời động lòng trắc ẩn.
Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không phản bội Vương gia, thỉnh Vương gia minh giám!"
[3] - Biện giải: Trình bày và giải thích rõ ràng.
Trên mặt Phó Cảnh Hồng không hiện rõ cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
Lam Khấu dập đầu hai cái rồi mới thận trọng đứng lên, theo ý của Phó Cảnh Hồng lui về phía sau vài bước rồi ra khỏi cửa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Phó Cảnh Hồng ngẩng đầu nhìn bức Hồng mai đồ một hồi lâu, mới hừ một tiếng:
"Tâm phúc mà Bổn vương tín nhiệm nhất, mới chỉ mấy ngày đã bị ngươi thu phục, bản lĩnh xoay chuyển cũng không nhỏ."
"Để xem thử, ngươi có bản lĩnh thu phục ta luôn không?"
Phó Cảnh Hồng lầm bầm lầu bầu hai câu, bỗng nhiên quỷ dị cười hai tiếng.
Nếu Tạ Nguyên Gia lúc này mà có ở đây, phỏng chừng lông tơ toàn thân đều dựng hết lên, không hổ là bệnh xà tinh [4] danh tiếng vang xa đứng đầu bảng xếp hạng trong sách.
[4] - bệnh xà tinh: là thuật ngữ mạng của giới trẻ TQ nghĩa là bệnh thần kinh.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi [5].
Bên sương (gian phòng) này có Phó Cảnh Hồng với tâm tư không ai nắm bắt được, còn Tạ Nguyên Gia bên kia mỗi ngày trôi qua đều như sống trong đường mật ngọt ngào.
[5] - Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi: ý chỉ nhiều việc cùng đồng thời xảy ra, nhưng chỉ có thể kể lần lượt từng việc, giống như hai đóa hoa cùng nở, nhưng chỉ có thể tả lại từng đóa một, không thể cùng lúc tả cả hai.
Vì Hoàng đế đại hôn nên được nghỉ ngơi mấy ngày, Tạ Nguyên Gia hạnh phúc trải qua cuộc sống sâu gạo không cần phải thượng triều đi học luyện chữ, cả ngày chỉ ăn ngủ rồi đi dạo, rảnh rỗi thì mang theo văn phòng tứ bảo [6] ra vẽ tranh, mỗi ngày trôi qua thật hoàn mỹ.
[6] - Văn phòng tứ bảo: là cụm từ chỉ 4 vật phẩm cần thiết luôn luôn ở gần các nho sĩ trong quá trình trau dồi tri thức gồm bút, mực, giấy, nghiên.
"Các ngươi có cảm thấy không, tinh thần của trẫm gần đây hình như đã tốt hơn trước rất nhiều?" Tạ Nguyên Gia ghé vào lan can hồ ở Ngự Hoa Viên cho cá ăn, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Lam Khấu cùng Thiến Bích đang đứng hầu bên cạnh, "Trẫm bây giờ ăn cơm trưa xong đã không còn thấy mệt, ngủ cũng không quá nhiều, đầu óc cũng rất thanh tỉnh."
Vẻ mặt của Lam Khấu và Thiến Bích hơi mất tự nhiên, nhưng vì cả hai người đều là những diễn viên lão luyện, nên khuôn mặt Lam Khấu vô cảm hai mắt nhìn thẳng, còn Thiến Bích vẫn như cũ cười hì hì nói: "Đây là do Hoàng Thượng đang có chuyện vui nên tâm tình sảng khoái! Người mới cưới được mỹ kiều nương (người con gái đẹp), trong lòng cao hứng, cho nên cả người cảm thấy khỏe hơn."
"Á......" Tạ Nguyên Gia có chút xấu hổ, đột nhiên Thiến Bích nhắc tới Hàn Dao, làm y không biết nên nói gì.
Từ sau ngày thành thân đến nay đã được hai ngày rồi, trừ đêm tân hôn ra y chưa có đi gặp Hoàng Hậu, hai ngày nay chỉ ban