Edit + Beta: April
Tạ Nguyên Gia cảm thấy hai ngày gần đây bầu không khí quanh mình có chút kỳ quái, đặc biệt là Thiến Bích, vào những lúc y lơ đãng quay đầu sẽ bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, sau đó sẽ lập tức che giấu, ngay cả người không hay để lộ cảm xúc ra bên ngoài như Lam Khấu, cũng sẽ dùng biểu tình một lời khó nói hết nhìn y.
Hai người này làm sao vậy? Rõ ràng hôm trước còn tốt mà.
Tạ Nguyên Gia không hiểu gì hết, âm thầm nhớ lại những lời nói hành động mấy ngày nay của mình, rõ ràng không có gì bất ổn, sao bọn họ lại nhìn mình chằm chằm như thấy thú lạ vậy?
Đừng nói bọn họ, ngay cả Phó Cảnh Hồng ngày hôm qua cũng tới, nhìn chằm chằm y một lúc lâu, nhìn y đến sởn tóc gáy, còn tưởng rằng giây tiếp theo hắn sẽ cho người kéo y từ trên long ỷ xuống đem ra chém.
"Hoàng Thượng, Thừa tướng đại nhân cầu kiến."
Tạ Nguyên Gia đang xuất thần, đột nhiên nghe được lời truyền của tiểu thái giám, vội vàng ngồi thẳng người nói: "Truyền."
Chỉ chốc lát sau, tiểu thái giám liền dẫn thêm người vào.
Người tới một thân bạch y trăng non, trong tay cầm một cái quạt xếp màu trắng, dáng đi ưu nhã uyển chuyển nhẹ nhàng, nơi đi qua còn lưu chút mùi thanh mát.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tạ Nguyên Gia, nhẹ nhàng nhấc tà áo quỳ xuống: "Thần, tham kiến Hoàng Thượng."
Tạ Nguyên Gia vội vẫy tay ý bảo hắn đứng, Thuần Vu Nhã ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là đệ nhất mỹ nam trong sách, Tạ Nguyên Gia ở trong lòng cảm thán.
So với loại mỹ nam mưu quyền như Phó Cảnh Hồng, Thuần Vu Nhã lại khác biệt, hắn trời sinh thập phần nhu mỹ [1], đẹp đến mức dù có mặc nữ trang cũng không có ai hoài nghi hắn là nam, cảm thán một câu thanh nghiên tuyệt lệ [2] cũng không quá, thật ra hắn đã hơn 35 tuổi, cũng xem như là một ông chú, nhưng nhìn bề ngoài, nói hắn hai mươi tuổi cũng có người tin.
Hơn nữa, hắn không chỉ trời sinh tuyệt sắc, lúc đi đường cũng thật là mỹ lệ, khiến không ít người phải đứng lại nhìn, cũng không khác Phan An là mấy.
[1] – Nhu mỹ: ý nói đến cái đẹp khiêm nhường, nhẹ nhàng và hòa nhã.
[2] – Thanh nghiên tuyệt lệ: nôm na là trẻ trung, xinh đẹp, tuyệt sắc.
"Thừa tướng mời ngồi." Tạ Nguyên Gia mời hắn ngồi xuống, kêu Lam Khấu chuẩn bị trà nước, rồi quy củ mà ngồi xuống theo.
Y đương nhiên biết rõ mục đích Thuần Vu Nhã tới đây.
Trong sách có viết, bởi vì Tạ Nguyên Gia xuất thân thấp hèn, không được hoàng thất coi trọng, cơm ăn hàng năm còn chưa rảnh lo, đừng nói chi đến việc học hành giáo dục.
Căn bản là bị lãng quên trong biệt viện nhỏ hẻo lánh, ngay cả phu tử cũng chưa từng gặp qua.
Vì vậy sau khi đăng cơ, vì để giải quyết vấn đề thất học của Tân đế, Phó Cảnh Hồng tất nhiên sẽ tìm một vị lão sư tượng trưng cho y, đương nhiên, vị trí đế sư không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, tuyển tới tuyển lui, trừ bỏ Thừa tướng Thuần Vu Nhã, những người còn lại đều không đủ tư cách.
Thuần Vu Nhã tuy thân giữ chức Thừa tướng, nhưng lại không nắm quyền lớn, hắn xuất thân nhà nghèo gia cảnh không có gì đáng nói, bản tính của hắn không màng quyền thế, chỉ một lòng chấp hành mệnh lệnh, lúc nhàn hạ thì viết văn vẽ tranh, ở trong môi trường cung cấm tranh đấu, hắn thuộc phái trung lập, không nghiêng không lệch, rất được người tôn kính.
Quả nhiên, Thuần Vu Nhã lời ít ý nhiều biểu đạt mục đích của mình khi đến đây, là do nhận sự gửi gắm của Nhiếp Chính Vương, tới dạy học cho Tạ Nguyên Gia.
Dựa theo miêu tả trong nguyên tác, Tạ Nguyên Gia đáng lẽ nên vui mừng mới phải, y cho rằng Nhiếp Chính Vương đang đặt kỳ vọng lên trên mình, có Thuần Vu Nhã phẩm tính cao khiết [3] học thức uyên bác phụ tá bên cạnh, ít nhất về sau thanh danh của y cũng sẽ không kém.
[3] – Cao khiết: Cao thượng và trong sạch.
Nhưng y vẫn là trẻ người non dạ, không biết mưu kế thâm sâu của Phó Cảnh Hồng.
Thuần Vu Nhã vốn không màng danh lợi, căn bản sẽ không tham gia vào tranh chấp giữa các đảng phái, là người thập phần thông tuệ xảo trá, đương nhiên sẽ không hợp tác làm chuyện xấu với vị Hoàng đế không có thế lực.
Mời hắn làm đế sư, chủ yếu để chặn miệng đám hoàng thất không biết yên phận.
Dù Thuần Vu Nhã có dạy ra kiểu học trò gì thì nó cũng không liên quan gì đến Phó Cảnh Hồng?
Tạ Nguyên Gia trong lòng thở dài, vội đứng lên làm bộ vui sướng bái Thuần Vu Nhã: "Học trò bái kiến lão sư."
Thấy y khiêm tốn, Thuần Vu Nhã có chút kinh ngạc, lập tức đứng lên đỡ y dậy, biểu hiện như một người thầy tốt: "Hoàng Thượng như vậy là làm khó cho vi thần rồi, vi thần cho dù là lão sư của Hoàng Thượng, nhưng kỳ thật vẫn là thần tử, người không cần câu nệ như vậy."
Tạ Nguyên Gia cũng cảm thấy đưa qua đẩy lại như vậy có hơi dối trá, vì thế liền kéo hắn cùng nhau ngồi xuống.
Gương mặt tú mỹ quanh năm đều mỉm cười của Thuần Vu Nhã thật khiến người nhìn như tắm mình trong gió xuân, hắn hòa ái hỏi Tạ Nguyên Gia: "Hoàng Thượng trước đây đã từng đọc sách gì rồi?"
Vấn đề này thật khiến Tạ Nguyên Gia khó trả lời, tuy là người hiện đại, chỉ có bằng đại học giáo dục chuyên khoa, nhưng miễn cưỡng cũng xem như biết đọc biết viết, hồi học cấp hai y cũng từng đứng hạng mười toàn khối, nhưng Tạ Nguyên Gia trong nguyên tác, e rằng lão cung nữ nuôi nấng y cũng chỉ dạy qua một ít chữ, một chút Tam Tự Kinh, còn những cái khác đều không có.
Vẻ mặt của y xem như đã trả lời vấn đề này, Thuần Vu Nhã khẽ thở dài: "Hoàng Thượng trước đây đã chịu khổ rồi."
Hắn nói lời này có nửa thật nửa giả, Tạ Nguyên Gia cúi đầu, bộ dạng có chút khổ sở.
Ánh mắt Thuần Vu Nhã lóe lên, nhìn chằm chằm y trong chốc lát, lại nói: "Thần nhất định sẽ dốc toàn lực, giúp đỡ Hoàng Thượng trong việc học, thỉnh Hoàng Thượng yên tâm."
Không nghĩ tới con người của Thừa tướng lại tốt như vậy, Tạ Nguyên Gia cảm thán, nhịn không được gật đầu: "Đa tạ lão sư."
Lần này Thuần Vu Nhã tới đây là muốn xem vị Tân đế trong lời đồn là dạng người gì, vừa nhìn đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn, đứa nhỏ này có chút đơn thuần, khẳng định không phải đối thủ của con rắn độc Phó Cảnh Hồng kia, thật đáng tiếc.
"Nếu đã như vậy, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sau khi lâm triều thần sẽ đến dạy Hoàng Thượng học, được không?" Thuần Vu Nhã nhẹ nhàng lắc cây quạt xếp trong tay, cười tủm