Nhắc đến hổ, Lộ Bạch không thể không nghĩ đến mấy con hổ có vận mệnh bấp bênh trong vườn thú ở trái đất, không biết bây giờ chúng nó ra sao rồi.
Nói thật thì khi Lộ Bạch còn ở vườn thú trái đất, mãnh thú mà cậu tiếp xúc nhiều nhất chính là hổ, vì trong vườn thú có những con hổ rất dữ, không cẩn thận là chúng nó sẽ cắn người.
Nơi đó cũng nhiều lần định đưa lũ hổ tính tình hung dữ không nghe lời đó đi.
Mà chắc hẳn là sau khi cậu bị đuổi việc, bọn nó cũng sẽ dọn sang nhà mới.
“Vâng, hổ à, được rồi!” Lộ Bạch lúc này vẫn còn rất muốn được dốc bầu tâm sự, cậu bèn nhắn tiếp cho Samuel: “Tôi cũng rất thích hổ, trước kia làm việc cho vườn thú, tôi cũng được phân đến chuồng hổ, quan hệ của chúng tôi cũng rất tốt đó, nếu tôi phát hiện hổ trong rừng, nhất định sẽ chụp một bộ ảnh cho ngài.”
Samuel nhìn vào câu ‘Tôi cũng rất thích hổ’ của Lộ Bạch mất vài giây, anh không biết vì sao mình lại thấy vui, cũng không ý thức được là tròng mắt của mình đang chầm chậm giãn ra.
Lộ Bạch thích hổ, đây đúng là một tin tức khiến lòng người vui vẻ, đại khái là do sự đồng cảm giữa anh hùng với nhau đang tác quái rồi.
“Được.” Samuel không nhẫn tâm làm Lộ Bạch thất vọng, bèn cho cậu biết: “Hổ sống ở rừng rậm trên núi tuyết rất xa, chắc cậu sẽ không gặp chúng đâu.”
Đúng vậy, Lộ Bạch đã từng xem bản đồ của cả Khu bảo tồn, diện tích cực kỳ rộng lớn, phân chia đại khái là đồng cỏ, vùng đầm lầy ở bên trái, chính giữa là một mảnh rừng nguyên sinh, đi tới nữa là bồn địa*, còn rừng rậm trên núi tuyết thì nằm ở tận vùng rìa ngoài.
* Bồn địa: vùng lòng chảo, đất trũng thấp và bao quanh bởi núi.
Tất cả hổ đều sống ở bên đó à? Vậy thì đúng là khó lòng mà gặp được chúng.
Trừ khi đặc biệt đáp máy bay đến điểm cứu hộ gần đó.
Nhưng mà hợp đồng của cậu kéo dài mười năm kia mà, tâm nguyện của Lộ Bạch không chỉ là làm thật tốt công việc của mình mà còn là đi hết một vòng Khu bảo tồn rộng bao la này, rồi sẽ có ngày cậu đến được chỗ núi tuyết.
Lộ Bạch thầm hạ quyết tâm, nhưng cậu không nói ra, vì dù sao việc cũng chưa đến đâu cả, cậu chỉ cười: “Vậy cứ để xem duyên phận đi.”
Quả nhiên là chuyện không thể xác định được chỉ có thể trông cậy vào duyên phận.
Duyên phận sao?
Ngài Thân vương gật đầu, ghi nhớ lời hẹn ước lãng mạn này.
Nói là nghỉ ngơi nhưng Lộ Bạch dành gần như cả ngày để sắp xếp các tư liệu thu thập được lúc trước, nhân lúc không cần ra ngoài thì viết thành rất nhiều bài viết mới.
“Xem ra mình mà không làm nhân viên chăm nuôi động vật thì cũng không thất nghiệp được.” Lộ Bạch vừa cảm thán lại vừa vui mừng vì phát hiện ra kỹ năng mới của mình, cậu còn có thể làm một phóng viên kiếm ăn bằng bút.
Màn đêm buông xuống, một ngày đã qua.
Trong rừng dần dần vang lên âm thanh của bọn dã thú, lúc gần lúc xa, nhưng đều cách đây hơn 10 kilomet, nghe không quá chân thực.
Báo đen và sư tử đã nghỉ ngơi cả một ngày chậm rãi ra khỏi điểm cứu hộ, đi làm giãn gân cốt.
Có lẽ là đi săn, cũng có thể là đi giải quyết nhu cầu sinh lý.
“Không cho đánh nhau.” Thấy cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, đuôi còn thỉnh thoảng vẫy vẫy, Lộ Bạch lập tức lên tiếng ngăn cản.
Cậu cố ý hạ thấp giọng mình cho có vẻ uy nghiêm hơn.
Cũng may là hai chú mèo bự rất nghe lời, dường như cảm nhận được Lộ Bạch không thích chúng đánh nhau, thế nên cả hai miễn cưỡng chung sống hòa bình, một con đi bên trái, một con thì lười biếng lượn sang phải.
Một con báo đen dừng chân trong lãnh địa của sư tử đực, đây quả là kỳ tích của thế giới tự nhiên.
Nhân viên trong trung tâm giám sát đã chai sạn rồi, bọn họ phong Lộ Bạch làm thần thoại chốn rừng sâu, sau này có xảy ra chuyện tương tự thì cũng không đáng để kinh ngạc nữa.
Chân trời xẹt ngang một tia sét, gió đột nhiên mạnh lên.
Cả vùng đồng cỏ khô hạn đã được một thời gian nay đón lấy một trận mưa rào thật lớn, quét sạch cái nóng bức của vài ngày gần đây.
Động vật trong rừng thi nhau chạy ra khỏi ổ, tìm một chỗ trú mưa, mèo bự ra ngoài hóng gió chạy trở lại, ướt như chuột lột.
Thấy hai đứa lông xù ướt nhẹp chạy vào, Lộ Bạch vội vàng kêu lên: “Không cho rũ ——” nhưng còn chưa dứt lời thì báo đen và sư tử một trước một sau đứng lắc người, nước mưa bắn đầy đất.
“Ài, mình cũng thật ngây thơ.” Bản năng của động vật sao có thể bị ngăn cản chỉ bằng một mệnh lệnh đơn giản được.
Lộ Bạch đành chấp nhận số phận, cầm lấy khăn lông đã chuẩn bị trước giúp bọn nó lau sạch nước mưa trên người.
Sư tử và báo đen đều có bộ lông ngắn và dày, không dễ thấm nước, khi giúp chúng lau người, Lộ Bạch cảm nhận được những cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp lông, sờ thật thích.
“Hắt xì!” Nước chảy qua mũi, sư tử bự thấy ngứa ngứa, thế là hắt xì một cái thật mạnh ngay vào mặt Lộ Bạch đang lau lông bờm cho mình.
“Ầy, mày dơ quá đi.” Lộ Bạch nhíu mày, dùng khăn lông lau mặt cho chính mình rồi lại tiếp tục lau tóc cho sư tử.
Báo đen rất thích sạch sẽ, lông trên người lúc nào cũng gọn gàng, lúc này nó đã nằm lên chiếc ghế dài bằng kim loại, tự liếm móng cho mình, nhưng ánh mắt vẫn hướng sang Lộ Bạch đang lau lông bờm sư tử.
Hai con mèo bự ra ngoài không lâu thì bị mưa ép phải trở về, đều đói cả rồi, Lộ Bạch bèn lấy thịt sơn dương Himalaya còn thừa ban ngày ra làm bữa tối cho chúng.
Để tránh cho Trường Thọ lại làm bẩn lông bờm vừa lau xong, Lộ Bạch cẩn thận thắt cho nó một loạt đuôi sam nhỏ: “Xong rồi, ăn đi.”
Một con sư tử bự sạch đẹp gọn gàng, tỏa sáng rực rỡ, nghiêm trang như vương tử tôn quý chứ nào còn giống sư tử hoang dã trong thế giới động vật dù có nhan sắc như suốt ngày lăn lộn trong tranh đấu và phơi nắng phơi gió, đã thảm không nỡ nhìn.
Ăn xong cơm, một nhà ba người, à không, một người hai thú ngồi canh chừng trước cửa, nhìn mưa trút xuống và nghe tiếng gió ào ào.
Trận mưa này quá tuyệt vời, ngày hôm sau, cả khu rừng đã bừng bừng sức sống, như vừa sống lại vậy.
Cây cối được tưới tắm sinh trưởng điên cuồng, mọc ra vô số chồi non xanh mượt.
Hươu cao cổ đang nhàn nhã hái lá trên tán cây, chậm rãi nhai nuốt, còn linh dương thì nhón chân vươn cổ cố gặm những cái lá rũ xuống.
Tóm lại, tháng sáu vẫn là khoảng thời gian mà chúng không bị đói.
Chờ mùa khô hạn đến, trong rừng sẽ luôn có một số động vật và con non phải chết vì khát và đói.
Cơn mưa mang đến sức sống mới cho khu rừng.
Đã nghỉ ngơi cả một ngày rồi, Lộ Bạch không muốn lỡ thời gian nữa, cậu quyết định mang theo một số vật tư bắt đầu hành trình mới.
Đi hết Khu bảo tồn là nguyên vọng của cậu, hơn nữa khu vực gần điểm cứu hộ có ít con mồi, động vật ăn cỏ sẽ di cư, mùa khô sẽ khiến thức ăn giảm sút mạnh, hai con mèo bự mà tiếp tục ở lại đây với cậu thì sẽ đói mất.
Lộ Bạch liên hệ Max: “Chào buổi sáng, Max, đêm qua mưa một trận giúp thời tiết hôm nay thật mát mẻ.”
Max lập tức cười sang sảng, đáp: “Chào buổi sáng, Lộ Bạch, thật hâm mộ cậu có thể ở trong rừng.” Mà quan trọng hơn là có ngài Thái tử và Quân đoàn trưởng Adonis bầu bạn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ngầu lắm rồi.
“Tôi quyết định sẽ vào sâu trong rừng xem sao, vì thế muốn hỏi anh, anh có biết lãnh địa của báo đen ở đâu không?” Lộ Bạch hỏi.
“À à, cậu muốn đưa nó về nhà à?” Max vừa tìm kiếm phạm vi hoạt động của báo đen trước kia vừa tán gẫu với Lộ Bạch: “Có vẻ là báo đen thích ở gần cậu