“Bé Lộ Bạch, cậu về rồi à?” Dave mở video, cẩn thận quan sát xung quanh Lộ Bạch, dường như không có bóng dáng sư tử, anh ta mới lên tiếng nói: “Tôi lập tức đi đón cậu!”
“Ha ha, không cần đâu Trưởng trạm.
” Lộ Bạch cười, từ chối.
Lộ Bạch chỉ đùa với Trưởng trạm mà thôi, thực ra cậu vẫn còn một vài việc cần làm, hơnnữa cũng không quen chuyện người khác giương cờ gióng trống đi đón mình: “Tôi đói rồi, muốn đến nhà ăn một chuyến đã.
”
Dave hỏi: “Cậu đi nhà ăn nào? Tôi đi ăn với cậu, mời cậu một bữa.
”
Lộ Bạch nghĩ một lát, cảm thấy từ chối thì cũng không hay lắm: “Vậy cũng được, ở nhà ăn gần ký túc xá nhé?”
“Được.
”
Trong văn phòng, đột nhiên mọi người thấy được Dave vội vội vàng vàng cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.
Chuyện gì thế? Có tình huống khẩn cấp à?
“Sếp?”
“Không có gì, tôi đi ăn.
”
Mọi người: “???” Tuy rằng hết giờ thì nhà ăn sẽ đóng cửa, nhưng cũng đâu cần như thế.
Dave chạy đến nhà ăn số 16, quả nhiên đã thấy một chiếc xe địa hình nhỏ xinh kiểu cổ dừng ngay đó, cậu thanh niên người trái đất mặc đồng phục nhân viên cứu hộ đứng ngay cạnh xe, nét mặt vui tươi.
“Trưởng trạm!” Tuy Lộ Bạch rất kích động vì cuối cùng cũng gặp được một người quen, nhưng cậu là người Trung Quốc rất giữ kẽ, vì vậy chỉ tươi cười vẫy tay thôi.
Dave thì khác, anh ta là một người ngoài hành tinh sáng sủa nhiệt tình, anh lập tức chạy đến, giang hai tay ôm Lộ Bạch lên xoay một vòng, khiến Lộ Bạch giật mình ngơ ngác.
Ờ thì, Trưởng trạm thật nhiệt tình……
Nhưng mà có người hoan nghênh mình trở về đúng là rất vui, Lộ Bạch cảm động lắm.
“Vất vả rồi, Lộ Bạch.
” Dave đúng là hơi kích động, vì Lộ Bạch chính là người cứu mạng anh ta mà, nếu không có Lộ Bạch đúng lúc xuất hiện khiến mọi việc biến chuyển tốt, bây giờ chắc anh không còn đứng đây được rồi: “Cảm ơn cậu đã lập công cho Trạm.
”
Hơn nữa sau này hình thú của ngài Thái tử còn cần phải dựa vào Lộ Bạch nhiều.
Lộ Bạch được thả xuống, lại bị xoa tóc một hồi, cậu thốt lên một tiếng kêu ngạc nhiên, sau đó mới nhớ ra hẳn là Trưởng trạm nhắc đến con sư tử bị thương, cậu liền nghiêm túc đáp: “Không không không, đây là trách nhiệm của tôi mà.
” Tất nhiên là việc nên làm rồi.
Dave nhìn gương mặt còn ngây ngô của cậu, cười híp mắt.
Lộ Bạch vẫn nghiêm túc: “Trưởng trạm đã từng nói cần phải phát huy tác dụng của mình ở đây còn gì? Nếu không sẽ bị đá ra khỏi Trạm cứu hộ, tôi chỉ đang phát huy hết khả năng của mình thôi, nên làm mà.
”
“Ừ.
” Dave gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện nghiêm túc của Lộ Bạch, lại không nhịn được thò tay xoa đầu cậu: “Tóm lại là cậu làm rất tốt, tôi là thầy cũng cảm thấy kiêu ngạo vì cậu.
”
Lộ Bạch nghe có người đánh giá mình cao như vậy thì lộ vẻ ngượng ngùng, thật là xấu hổ quá mà.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn.
”
Họ đi vào nhà ăn số 16, cùng chọn món giữa một rừng thức ăn ngập tràn.
Lúc còn trong rừng phải tự mình nấu, hôm nay rốt cuộc cũng được ăn thức ăn của đầu bếp xịn nấu rồi, Lộ Bạch rất vui.
Những món đồ ngọt kia có vẻ rất là đáng yêu, làm cậu khó mà kìm lòng: “Tôi có thể lấy cái này không?” Giá hơi cao mộ chút, nhưng mà cậu lại muốn ăn, thật rối rắm.
Sao Thần Vương bây giờ đã không còn những người nghèo đến mức không có cái ăn nữa rồi, Dave nhìn cậu cậu nhân viên đến từ trái đất nghèo nàn lạc hậu mà đau lòng: “Lấy đi, món nào cũng lấy.
”
Lộ Bạch mỉm cười: “Một cái là đủ rồi, cảm ơn Trưởng trạm.
”
Vừa ngồi xuống cầm thìa lên, một tin nhắn được gửi đến máy liên lạc của Lộ Bạch: “Cậu đã về chưa?” Người gửi tin là sếp lớn Samuel.
Thì ra có nhiều người quan tâm mình như vậy, Lộ Bạch vội vàng buông thìa xuống nhắn lại: “Sếp Samuel, tôi đã về rồi, đang ở nhà ăn số 16 với Trưởng trạm, Trưởng trạm mời tôi ăn cơm.
” Cuối tin còn thêm một cái mặt cười.
Samuel nhướn mày, có cảm giác hơi không vui vì cấp dưới nhanh chân hơn mình: “Lần sau trở lại thì nhớ thông báo cho tôi trước tiên.
”
Lộ Bạch lập tức đáp lại: “Được.
” Cậu nhìn thời gian, thấy lúc này cũng đã đến giờ cơm rồi: “Sếp Samuel cũng đang ăn sao?”
Là một lạnh đạo rất có trách nhiệm, Lộ Bạch cảm thấy đối phương hẳn phải rất bận, nếu chưa ăn, cậu nghĩ mình nên nhắc sếp đi ăn đi!
Samuel: “Vẫn chưa.
”
Khu bảo tồn chỉ là một phần trách nhiệm của Samuel, bình thường ngoại trừ canh chừng Trạm cứu hộ, anh còn phải quản lý nhóm Thân vệ quân như rắn mất đầu vì lãnh đạo đang trong thời kỳ hình thú, khá là bận rộn.
“Vậy thì ngài nhớ phải ăn đó.
” Lộ Bạch nhắc nhở.
“……” Samuel hơi sửng sốt, đáp: “Ừ, chiều mai gặp.
”
“Được.
” Lộ Bạchnhắn tin xong mới yên tâm vui vẻ ăn.
Dave hỏi: “Là Điện hạ Samuel à?”
“Đúng vậy.
” Lộ Bạch gật đầu, hơi ngơ ngác: “Điện hạ?”
Trong nhận thức có hạn của Lộ Bạch chỉ có thành viên vương thất mới được gọi là Điện hạ.
Lộ Bạch không thể lên mạng bên ngoài, hiểu biết của cậu về Sao Thần Vương cũng có hạn, hóa ra là hành tinh này đang theo chế độ quân chủ?
Dave không hiểu: “Sao vậy, cậu còn chưa biết thân phận của Thân vương Samuel?” vậy thì anh phải phổ cập kiến thức một chút mới được: “Thân vương Samuel là em trai duy nhất của Quốc vương Bệ hạ, thân phận rất cao quý, bản thân còn có sức mạnh kinh người, là một vị Điện hạ mà mọi người đều rất kính trọng và sùng bái.
”
Lộ Bạch: “Ờm, cho nên vị lãnh đạo mà tôi vẫn báo cáo công việc hàng ngày chính là ngài Thân vương?” Cậu lúc này trở tay không kịp, thấp thỏm nghĩ có phải trước đó mình từng phạm phải điều cấm kỵ gì không?
“Đúng vậy.
” Dave khá buồn cười trước phản ứng của cậu: “Nhưng không cần phải căng thẳng thế đâu, tôi đoán Điện hạ Samuel có ấn tượng rất tốt về cậu, ngài ấy hẳn là cũng thích cậu thôi.
”
“……” Cậu nhân viên người trái đất làm việc chăm chỉ, báo cáo công việc thì không có một chỗ nào để soi mói lập tức nhớ lại những hành vi của mình, xác định không có điểm nào bất ổn thì mới bán tín bán nghi gật đầu: “…… À.
”
Chỉ cần làm việc tốt thì ai là sếp cũng có sao đâu?
Lộ Bạch nghĩ xuôi rồi, bèn cầm thìa lên bắt đầu chiến đấu, xử xong một miếng bánh ngọt mới khen: “Ngon quá chừng.
”
“Vậy thì ăn nhiều thêm đi.
” Dave thấy vẻ mặt cảm động của cậu, thầm nghĩ, có phải khi còn trên trái đất, nhóc này chưa từng được ăn no không vậy, tội nghiệp quá đi: “Cậu ngồi đây chờ chút, tôi đi lấy thêm cho cậu.
”
Lộ Bạch không từ chối, vì miệng cậu vừa mới bị nhét đầy ụ rồi, tạm thời là không nói được câu nào.
Dave ăn một bữa cơm cậu nhân viên người trái đất của mình, đến khi trả tiền mới phát hiện ra Lộ Bạch ăn quá ít, mà cũng thật dễ nuôi.
Lộ Bạch mang về một vài thứ từ trong rừng, Dave đề nghị giúp cậu mang lên nhà, Lộ Bạch không tiện từ chối, vì đúng là cậu đã mang kha khá đồ lưu niệm từ rừng về.
Có lá cây xinh đẹp, có hòn đá đáng yêu, cùng một vài loại thực vật nhỏ nữa…… Trưởng trạm nhìn thấy mấy thứ kia hết rồi, thật là ngại quá.
“Khụ, tôi thích mấy thứ nhỏ nhỏ như vậy.
” Lộ Bạch nhìn cái hộp nhỏ chứa đầy ảnh chụp, thầm xoa tay nghĩ chờ ngày mai sắp xếp xong, cậu sẽ mang tặng Trưởng trạm và sếp lớn mỗi người một món quà.
“Rất hay đó.
” Dave không chê cười Lộ Bạch, anh còn giúp Lộ Bạch mang đồ lên nhà.
Hai người cùng làm thì tốc độ rất nhanh.
Về đến căn hộ nhỏ của mình, tâm trạng Lộ Bạch cực kỳ tốt, còn Dave thì tuy rất muốn tiếp tục trò chuyện với Lộ Bạch, nhưng vẫn rất chu đáo không nán lại thêm: “Bé Lộ Bạch, nghi ngơi cho tốt nhé, mai gặp.
”
“Được, Trưởng trạm, tạm biệt.
” Lộ Bạch tiễn Dave ra cửa.
“Cậu thật sự rất giỏi, rất dũng cảm.
” Dave nhìn Lộ Bạch, đột nhiên giang tay ôm lấy cậu nhân viên người trái đất tuấn tú nhỏ gầy.
Lộ Bạch sửng sốt, sau đó mới mỉm cười, cũng vươn tay ôm lại Dave: “Trưởng trạm cũng rất tuyệt, tôi học theo Trưởng trạm.
”
“Ừ ừ.
”
Chờ Dave đi rồi, Lộ Bạch về phòng, đứng cười ngờ nghệch mất ba phút liền: “……” Thì ra cảm giác có người khen mình là như thế, thật vui.
Xoa xoa quai hàm cười đã cười đến mỏi của mình, Lộ Bạch vừa ngâm nga một bài nhạc hit trên trái đất vừa đi tắm, sau đó nhào lên cái giường ấm áp với mái tóc đen mềm vừa sấy khô, đánh một giấc ngon lành.
Mãi đến khi trời tối Lộ Bạch mới tỉnh lại, cậu xuống cửa hàng dưới lầu mua một vài thứ…… Ví dụ