Anh đứng dậy khẽ mỉm cười rồi rời khỏi phòng giam của Kiều Lệ Yến.
Phía sau chỉ còn nghe tiếng la hét cùng tiếng khóc thất thanh của cô ả rồi nhanh chóng tắt hẳn.
Anh cũng chẳng muốn để tâm, thứ anh để tâm bây giờ chỉ có cô.
Mở màn hình điện thoại lên, anh lại nhìn ảnh của cô một hồi lâu sau đó mới cất đi.
Một mình lái xe trên đường cao tốc, anh phóng nhanh nhất có thể để trở về nhà sớm với cô.
Người ta chỉ thấy một chiếc Ferrari vụt ngang qua, như ngôi sao băng chỉ vụt qua một vài giây rồi biến mất hẳn trong màn đêm tĩnh mịch.
Cổng Sở gia đã được mở sẵn, anh chạy xe vào trong khuôn viên nhà rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Bây giờ trên người anh toàn là những mùi hôi thối ở phòng giam, trước tiên phải đi tắm rồi mới có thể vào ngủ cùng cô.
- Sở thiếu, cậu về rồi.
Quản gia Thẩm cung kính chào anh rồi nhanh chóng chạy ra đóng cổng lại.
Anh chỉ gật đầu nhẹ rồi bước chân vội vã đi lên phòng.
Ánh mắt anh bị người con gái đang say giấc thu hút, gương mặt khi ngủ lại rất yên bình không còn mệt mỏi của ban ngày.
Sở Chính Kì mỉm cười bước đến hôn lên tóc cô rồi mới bước vào phòng tắm.
Một đêm dài cứ vậy trôi qua, anh bước vào giường ôm cô ngủ trên khoé môi cong lên ý cười của hạnh phúc.
Thời gian chạy qua một đêm, ánh sáng le lói chạy vào phòng gọi dậy người con gái đang cuộn mình trong chăn dậy.
Tay cô không tự chủ mà đưa lên mò mẫm gì đó rồi chợt chạm vào một thứ cứng rắn lại vô cùng săn chắc.
- Vợ à, mới sáng ra em lại muốn cướp sắc rồi hay sao?
Anh ghé sát xuống tai cô nhỏ giọng.
Lúc này Duệ Y mới giật mình tỉnh dậy, hai mắt mở to để có thể nhìn rõ.
Đập vào mắt cô là bờ ngực rắn chắc của anh trong bộ đồ ngủ không kéo cao hơn được nữa.
Cơ bắp rắn chắc lộ ngay trước mắt, từ cơ bụng chạy lên bên trên lại bắt gặp nhan sắc muốn bức người của anh.
- Anh...!anh đây là đang chiếm tiện nghi của em mới đúng.
Cô lắp bắp rồi đẩy anh ra sau đó ngồi bật dậy.
Miệng thì nói một đằng như tim lại đập một nẻo, mai bên má ửng đó, bàn tay vẫn còn lại cái cảm giác được chạm vào anh.
- Vậy không biết cô nương nào sáng sớm ra đã chui vào lòng tôi còn sờ soạng lung tung rồi luôn miệng gọi mẹ ơi, mẹ ơi nữa chứ.
Anh ra vẻ trách móc dỗi hờn cô rồi quan sát phản ứng của cô.
Chỉ thấy gò má cô đỏ ửng, miệng không nói nên lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa chạm lên ngực anh.
Sở Chính Kì bật cười nhưng vẫn cố gắng nhịn lại mà nói.
- Vợ à em xem người mẹ này của em đúng là quá đẹp đi, em có phải là nên thưởng gì đó cho người chồng kiêm luôn người mẹ này không?
Cánh tay anh vòng qua eo cô rồi kéo cô nằm xuống.
Cơ thể nhanh chóng đè lên trên để khoá chặt cô lại phía dưới.
Duệ Y đỏ mặt quay sang hướng khác, cô thực sự là không thể nhìn vào mắt anh nữa rồi.
- Anh...!anh là đang ép người đó, nếu anh còn không để em dậy thì em sẽ đạp hỏng chỗ đó của anh.
Nghe đến đây thì anh thực sự là sợ cô rồi, một lần thôi đã là quá đủ.
Tiểu Kì của anh cũng đâu phải sắt hay đá mà để cô muốn tác động vật lí lúc nào cũng được đâu chứ.
- Vợ à em đừng có manh động.
Sở Chính Kì nhìn cô lại nhìn bờ vai thon sau lớp vải mỏng mà ngậm ngùi tránh sang một bên cho cô ngồi dậy.
Gương mặt như đứa trẻ uỷ khuất lắm, anh nhìn theo bóng cô vào phòng tắm rồi cũng dậy để chuẩn bị đến công ty.
Sau khi thay đồ xong cô cùng anh đi xuống dùng bữa sáng.
Có lẽ đây chính là bữa sáng đầu tiên cô được ăn cùng anh sau bao nhiêu thời gian ở bên anh.
Một bữa sáng bình thường như bao đôi vợ chồng khác, cùng dùng bữa cùng đi làm.
Tuy là điều giản dị nhưng lại vô cùng ý nghĩa đối với cả cô và anh.
- Vợ à, tạm biệt em.
Lát nữa anh sẽ gọi cho em.
Anh hôn cô chào tạm biệt, cô cũng không từ chối để anh hôn rồi bước ra khỏi xe.
Ánh mắt lưu luyến nhìn theo anh đến khi chiếc xe xa dần cô mới bước vào trong Giản thị.
- Sở phu nhân.
Giọng nói quen thuộc kéo cô nhìn về phía sau.
Đó là