Luật Sư, Đừng Chạy!

Đen đủi


trước sau

Tiêu Kì Huyên không hổ là kỳ tài trong giới phóng viên, đầu vừa nghĩ, bàn phím phát ra âm thanh, bài viết dần xuất hiện, viết rất sinh động, ý tưởng độc đáo, hiện trường xử án hiện ra hoàn mỹ trong bài viết của nàng. Nàng nghĩ như thế nào thì bài viết viết ra thế đó, đem toàn bộ tài năng thể hiện trong công việc, kiểm tra lại toàn bộ lỗi trong bài viết, Tiêu Kì Huyên xem ảnh chụp lúc sáng, tìm kiếm hình thích hợp với bài viết.

Xem lại số hình đã chụp, màn hình trình chiếu liên tục thay các bức ảnh. Bao gồm cả hình chụp Lãnh Huỳnh Duệ ở cự ly xa lẫn cự ly gần, góc trái, góc phải, bóng dáng của nàng...... Tiêu Kì Huyên chán nản, cô gái này cứ như âm hồn không tan.

"Ê, cô gái xinh đẹp kia là Lãnh Huỳnh Duệ sao?" một đồng sự bưng cà phê đứng phía sau Tiêu Kì Huyên nhìn chằm chằm màn hình hỏi.


"Ừm" Tiêu Kì Huyên quay đầu liếc mắt nhìn người đồng nghiệp, thấy hắn giống như chuột gặp phải mèo, quay đầu lại nhìn ảnh chụp Lãnh Huỳnh Duệ, làn da nõn nà, lông mày thanh mảnh, đôi mắt như quả hạnh, môi đỏ chu sa, cằm thon gọn, lông mi con vút, tóc búi phía sau, giỏi giang mà lại tế nhị, Tiêu Kì Huyên nhìn mà có chút xuất thần, cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng mà nội tâm rắn rết, thôi thôi, tiếp tục di chuyển con chuột. Lãnh Huỳnh Duệ rất nhanh bị cho qua, chỉ cần là hình chụp Lãnh Huỳnh Duệ đều bị cho qua.

Đồng nghiệp phía sau có chút khó hiểu "Sao vậy, cô cùng nàng có thù oán à?".

"Không có" Tiêu Kì Huyên tiếp tục chọn ảnh.

"Vậy cô làm sao lại cho qua tất cả hình của nàng?".

"Cậu không thấy tôi đang chọn hình cho bản tin sao" Tiêu Kì Huyên rốt cục cũng chọn được ảnh chụp ưng ý, trong hình là quá trình xử án sáng nay, góc độ chụp vừa vặn, quan toà, nghi phạm, người bị hại, đương nhiên cũng bao gồm luật sư -- Lãnh Huỳnh Duệ. Mở PhotoShop ra, Tiêu Kì Huyên chỉnh sửa ảnh chụp, thêm chút ánh sáng, điều chỉnh lại bố cục. Trong lúc chỉnh sửa, con chuột không ngừng di động. Khi chỉnh sửa đến góc hình có Lãnh Huỳnh Duệ, Tiêu Kì Huyên đột nhiên có ý tưởng làm mờ chỗ đó đi.


Tiêu Kì Huyên đang mang lửa nóng, đồng nghiệp bên người lại bắt đầu bà tám.

"Ai, cậu nói cậu đã nhìn thấy Lãnh Huỳnh Duệ sao?" Đồng nghiệp giáp nhiều chuyện.

"Thấy rồi chứ, thấy trên máy tính của Tiêu Kì Huyên, ảnh chụp rất đẹp, muốn nói nàng không phải thiên tiên có quỷ mới tin".

"Thực sự xinh đẹp như vậy sao?".

"Đâu chỉ xinh đẹp mà cũng rất có khí chất nữa".

"Vậy sao cậu không nhìn nhiều vào, nhóm chúng ta đã mang tiếng là những tên mê gái a".

"Tôi cũng muốn nhìn nhiều một chút, nhưng ai biết Tiêu đại phóng viên của chúng ta hôm nay không nể mặt, tôi nhìn còn chưa đến 3 giây, nàng liền click qua ảnh khác rồi".

"Haiz, cũng khó trách, Tiêu đại phóng viên của chúng ta làm ở tòa soạn gặp qua nhiều người, cho nên sự ghen tị là rất dữ dội".

Tiêu Kì Huyên cuối cùng cũng chỉnh xong ảnh chụp, đem vào đúng nơi trong bài viết nộp cho chủ biên, nghĩ nghĩ, lại đem ảnh chụp đồng nghiệp nhìn thấy tải lên máy chủ của tòa soạn, "Hình chụp tôi đã cho lên máy chủ".


Mấy vị vừa rồi còn ở sau lưng nói láo chân giống như mang phong hỏa luân phóng về tới vị trí của mình, tải ảnh chụp về, thèm nhỏ dãi thưởng thức. Tiêu Kì Huyên nhìn biểu hiện của mấy người này, nghĩ rằng đầu óc của động vật giống đực có phải đều phát triển ở phía dưới hay không.

Lãnh Huỳnh Duệ thật sự đẹp hơn mình sao? Tiêu Kì Huyên không cam lòng, lấy gương ra soi tới soi lui, ặc, thật đúng là không bằng đẹp người ta, không không không, nhất định là do mình mệt nhọc, khuôn mặt này nhìn hơn hai mươi năm, chỉ không lâu sau sự mới mẻ sẽ chạy về, được được, ngươi mau trở lại để cho bổn cô nương tiếp tục tự kỷ.

Tiêu Kì Huyên ngồi xuống, vụиɠ ŧяộʍ nhìn ảnh chụp Lãnh Huỳnh Duệ, cô là một luật sư ác ma, xem tôi đem bím tóc của cô giật đi. Có thể không biết Tiêu Kì Huyên dù tìm kiếm cơ hội thế nào, nàng cũng không tìm được một phần tin tức bất lợi về Lãnh Huỳnh Duệ, bất luận là hang núi hay là đồng nương, chỉ cần là tin tức về Lãnh Huỳnh Duệ, tuyệt đối đều là tin tốt không hề có một chút tin xấu nào.
"Tiểu Tiêu, cô lại đây một chút" chủ biên vươn cổ kêu to, âm thanh ngao ngao giống như là ai đem cổ hắn ngắt đi, rất khó nghe, giống như tiếng ma sát những miếng bọt biển.

Từ khi Tiêu Kì Huyên đến tòa soạn báo Hải Uy tới nay, công việc vẫn thuận buồm xuôi gió, các tiền bối thương yêu vãn bối như tinh linh này, chủ biên thì thưởng thức vị tướng có tài trong giới tin tức này. Tiêu Kì Huyên giống như con bướm trong vườn hoa, ở trong thế giới tin tức rất xuôi gió. Hôm nay là lần đầu tiên chủ biên dùng cách thô lỗ như vậy gọi Tiêu Kì Huyên, xem ra Tiểu Tiêu hôm nay không ăn được quả tốt rồi.

Chủ biên thấy Tiêu Kì Huyên vào văn phòng, vỗ một cái lên bàn, chỉ vào màn hình, quát lớn: "Tiêu Kì Huyên, cô xem xem, cô đang làm cái gì với bài viết này đây".

Làm cái gì với bài viết? Đó chính là bài viết Tiêu Kì Huyên tập trung sửa sang lại, bố cục chia làm hai cột trái phải, hai bên trái phải đều là nội dung tin tức nàng viết, Tiêu Kì Huyên đem ảnh chụp đặt ở chính giữa, như vậy thì hai bên trái phải thoạt nhìn đều rất chỉnh tề, Tiêu Kì Huyên khó hiểu, đây không phải dựa theo ý tứ chủ biên mà làm thôi, có cái gì mà không đúng.
"Nhìn không ra?".

Tiêu Kì Huyên lắc đầu, tỏ vẻ nhìn không ra.

"Cô xem này!".

Tiêu Kì Huyên theo ngón tay chủ biên nhìn, đây là vị trí ở giữa phía bên phải, là một người có chút mơ hồ, đây không phải Lãnh Huỳnh Duệ sao, cũng không phải nhân vật gì qua trọng, muốn rõ ràng như vậy để làm chi.

"Cô có biết nàng là ai hay không?".

"Biết".

"Biết sao cô còn không chụp rõ ràng, đây chính là Lãnh Huỳnh Duệ, là luật sư giỏi nhất thành phố, không tòa soạn báo nào không biết nàng, như thế nào đến tay cô liền làm cho người ta không rõ ràng như vậy. Nàng cũng là một người đẹp nha!" biểu hiện của chủ biên có chút
kích động, hắn tăng mạnh ngữ khí khi nói câu cuối cùng.

"Ý của ngài là?" trong lòng Tiêu Kì Huyên hiểu được, thời điểm ông chủ tức giận, phải im lặng không được nói gì, nếu không bọn họ sẽ biến thành rồng phun lửa, đem mình nướng thành thịt nướng không phải không thể.
"Sửa, mặc kệ cô dùng biện pháp gì, đem nàng chỉnh lại rõ ràng cho tôi" chủ biên nói xong, để cho Tiêu Kì Huyên đi ra ngoài làm việc .

Tiêu Kì Huyên trong lòng tức giận, hôm nay đầu tiên là bị xe đụng nhưng không có việc gì, trở về lại bị cấp trên la mắng, nàng gặp phải vận rủi gì đây, Lãnh Huỳnh Duệ cô chính là một con kỳ đà to lớn, gặp phải cô tôi thật không hay chút nào! Không có cách nào, đành phải trở lại vị trí, đem hình chụp bản gốc bật lên, một lần nữa chỉnh sửa, một lần nữa đưa vào bài viết, trình chủ biên vài lần mới tính là xong.

Một ngày này đối với Tiêu Kì Huyên mà nói, xem như là một ngày rất bi kịch trong cuộc sống của nàng, nhưng trên thực tế thời gian để kết thúc một ngày này còn khoảng mười mấy giờ nữa, mà mười mấy giờ này, một phút tốt đẹp Tiêu Kì Huyên cũng chưa được trải qua.
Trời tháng bảy, giống như mặt con nít, thay đổi bất thường. Một giây trước vẫn là ánh mặt trời vạn dặm, giây tiếp theo chính là mưa dầm liên tục, Tiêu Kì Huyên mới vừa đi đến nhà chờ xe buýt, mưa tầm tả từ trên trời trút xuống. Dự báo thời tiết giữa trưa rõ ràng nói hôm nay nằng cả ngày, sao lại đột nhiên mưa to, trong lòng Tiêu Kì Huyên rất không vừa lòng, nàng quá tin tưởng dự báo thời tiết, nhưng nàng chưa từng nghe qua câu nói kia, dự báo thời tiết giống như nam nhân. Mọi người đều nói, thà rằng tin tưởng thiên hạ có quỷ, cũng không được tin tưởng miệng nam nhân, thà rằng tin tưởng heo biết chạy, cũng không nên tin tưởng dự báo thời tiết.

Mắt thấy xe buýt chậm rãi chạy lại đây, Tiêu Kì Huyên nghĩ rằng, lúc này có thể về nhà. Xe đến trạm, đột nhiên thắng gấp làm nước mưa dưới đường bắn lên người Tiêu Kì Huyên, váy màu xanh lam lập tức biến thành màu xanh đen, cái này cũng chưa tính là chuyện không hay, sau khi Tiêu Kì Huyên tính bước lên xe lái xe mới nói cho nàng xe hết giờ chạy, chỉ đứng ở đây không đón khách nữa ......
Hiện tại nếu cứ đi về như vậy Tiêu Kì Huyên khẳng định là sẽ bị bệnh, lấy di động ra gọi cho bạn thân Ôn Đình Đình để nàng đến công ty đón mình. Ôn Đình Đình là người mẫu nổi tiếng của Đằng Long Đại Hạ, thu nhập xa xỉ, công việc thanh nhàn, không có việc gì sẽ lắc lư hai ba vòng, đối với người bạn thân này thì Ôn Đình Đình cho tới bây giờ đều là ngoan ngoãn phục tùng.

"Đình Đình, trời đang mưa, tớ lại không mang dù, cậu tới công ty đón tớ đi".

"Huyên Huyên, cậu về công ty trước chờ tớ một chút được không, một lát nữa tớ đi qua đón cậu nha".

Trực giác nói cho Tiêu Kì Huyên biết Ôn Đình Đình có việc gạt nàng, Tiêu Thái Hậu có thánh chỉ Ôn Đình Đình dám cả gan không tuân theo, "Hạn cho cậu trong vòng 15 phút nữa xuất hiện trước mặt tớ, nếu không thì tự gánh hậu quả đi".
Ôn Đình Đình đang muốn nói thì Tiêu Thái Hậu liền cúp điện thoại, nàng khó xử nhìn Lãnh Huỳnh Duệ. Ôn Đình Đình gặp một chút phiền toái nhỏ, tự mình giải quyết không được vì liên quan đến pháp luật, tuy biết nhưng cũng không nhiều lắm, vừa nghe luật sư phân tích một ít, hiện tại Tiêu Thái Hậu gọi đến, còn hạ tối hậu thư, Ôn Đình Đình giống như kiến bò trên chảo nóng.

"Cô có việc gấp thì làm trước đi. Lát nữa gọi điện thoại nói tiếp cũng không sao" Lãnh Huỳnh Duệ thản nhiên cười.

"Vậy làm phiền luật sư Lãnh, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cô" Ôn Đình Đình đem tài liệu giao cho Lãnh Huỳnh Duệ, lấy túi xách chuẩn bị rời đi.

"Ôn tiểu thư chờ chút" Lãnh Huỳnh Duệ lấy một cây dù, đuổi theo Ôn Đình Đình, "Cô cầm lấy đi, bên ngoài trời đang mưa to".

"Cám ơn cô, luật sư Lãnh, chờ điện thoại của tôi nhé".
"Được".

......

Ôn Đình Đình mở máy hướng dẫn, chọn đường đi gần nhất, hết 14 phút rốt cuộc đến tòa soạn báo Hải Uy, nhìn Tiêu Kỳ Huyên một thân chật vật, phì cười ra tiếng. Tiêu Kì Huyên mặc váy nhìn rất trong sáng, nhưng hứng phải một trận mưa này đem lại cảm giác nhìn xuyên thấu quần áo, hơn nữa một đầu tóc quăn của nàng bị mưa dội xuống không khác gì mì ăn liền, muốn nói nàng cố ý lấy kinh nghiệm chụp ảnh tả thực thì tuyệt đối có người tin tưởng.

"Bé yêu, lên xe" Ôn Đình Đình hạ kính xe xuống gọi Tiêu Kì Huyên lên xe.

"Còn không biết đưa khăn cho bổn cô nương, tớ lạnh muốn chết" Tiêu Kì Huyên cầm khăn lau lau thân mình, cảm giác ướŧ áŧ này thật không dễ chịu.

"Tớ đi tìm luật sư Lãnh có chút việc. Chút nữa về nhà cậu thay quần áo xong chúng ta đi ăn lẩu đi" Ôn Đình Đình chăm chú lái xe.
"Lãnh Huỳnh Duệ?".

"A, hai người biết nhau sao?" Ôn Đình Đình hỏi.

"Phi, biết nàng, tớ xui đến tám đời".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện