Nhân viên trực mở riêng đoạn video đó ra, "Là đoạn này?"
Yên Tuy Chi đưa tay chỉ một cái, "Còn có 10 phút trước và 10 phút sau nó nữa, mở cả ba đoạn video đó luôn."
Nhân viên trực không hiểu gì mà làm theo.
Nếu mở như vậy, thời gian phát video sẽ ngắn hơn chút.
Nhân viên trực nghĩ trong đầu, nếu muốn chú trọng xem mấy video này, như vậy nhất định là có chi tiết gì đó cần phải chú ý.
Vì vậy hắn ta tự nhận là thông minh hỏi một câu: "Tốc độ phát ra thì sao? Có cần tua chậm lại chút không, hoặc là phóng to bố cục lên.
Có điều hình ảnh ban đêm khi phóng to không có hiệu quả tốt lắm."
Quản lý cũng nghĩ như hắn ta, nghe vậy còn gật đầu một cái nói: "Ừ, tua chậm và phóng to một chút, để cho mấy vị khách xem thật kỹ."
Thật ra thì trong lòng anh ta đã nhận định là vị Joe đại thiếu gia này nhìn nhầm rồi, dẫu sao một người mấy ngày ngủ không ngon giấc, đêm hôm khuya khoắt hoa mắt cũng là điều bình thường.
Nhưng mấy lời này không thể để người khác nói ra được, phải để Joe thiếu gia tự nhìn tự bỏ ý định.
Quản lý len lén liếc Joe một cái, trong lòng nghĩ như vậy.
Yên Tuy Chi lại nói, "Không cần."
Anh chỉ tốc độ ở góc màn hình, "Tua đến nhanh nhất, không cần phóng to chỗ nào cả, kéo ra toàn cảnh."
Nhân viên trực và quản lý trố mắt nhìn nhau, nhưng căn cứ vào nguyên tắc khách hàng là thượng đế, họ vẫn nghiêm mặt làm theo.
Video được mở ra với tốc độ nhanh nhất.
Loại tốc độ này khiến cành lá ở góc tường đung đưa trong gió giống như rút gân, chốc lát phật hai cái, lát sau lại phật hai cái.
Một lần phát cực nhanh xong, vẫn không thấy điểm sáng nào lóe lên trong "căn phòng thứ sáu" cả.
Joe thiếu gia cũng đã từ bỏ, gãi gãi quai hàm cười khan một tiếng, "Ờm..."
Nhưng Cố Yến lại xua tay với hắn ta, ý bảo hắn ta đừng nói.
"Hở?" Joe tiến tới.
Cố Yến nói với nhân viên trực: "Làm phiền, mở đoạn video ở hành lang ra một lần, cũng dùng tốc độ này, toàn cảnh.
Nếu như thuận tiện, phát luôn cùng với đoạn bên ngoài nhà."
"Tình huống gì đây?" Joe thiếu gia nói, "Nhìn ra được gì rồi?"
"Có lẽ." Cố Yến không nói hết, nhưng hắn gần như đã hiểu ý Yên Tuy Chi: "Còn cần xác nhận."
Joe: "..."
Mỗi lần lăn lộn chung một chỗ cùng đám luật sư này, Joe tiểu thiếu gia luôn phải nghi ngờ mình không mù thì chính là bị ngu.
Nhưng cố tình người mà hắn ta thích lại là luật sư, bạn thân nhất là luật sư, người mà bạn thân nhất thích cmn cũng là luật sư luôn.
Hắn ta nghĩ chắc vận mệnh của mình bị trúng nguyền rủa gì đó rồi.
Nhân viên trực lại ngơ ngác làm theo lần nữa.
Hắn ta chia màn hình lớn làm hai, một bên phát lại ba đoạn video bên ngoài tòa nhà, một bên chiếu đoạn hành lang theo lời Cố Yến.
Vì để chứng minh mình không mù, Joe thiếu gia ôm cánh tay trừng mắt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đoạn hành lang.
Vẫn giống nhau, dưới tốc độ phát nhanh nhất, bảo vệ tuần tra qua lại giống như một vệt bóng mờ, ánh sáng hành lang thỉnh thoảng biến hóa một chút, trừ những thứ này ra vẫn không thu hoạch được gì.
Joe thiếu gia chăm chú quan sát 10 phút, chấp nhận sự thật mình "mù thật" tàn khốc này.
Yên Tuy Chi nói: "Tốt lắm, tôi biết rồi."
Nhân viên trực sửng sốt một chút, vội vàng nhấn tạm dừng.
Yên Tuy Chi gõ màn hình một cái, nói như chém đinh chặt sắt: "10 phút này và 10 phút trước, trong hai đoạn video này có một đoạn là giả."
"Hả?" Quản lý cũng sững sốt.
Yên Tuy Chi nói: "Ánh sáng hành lang không đúng."
"Có ý gì?" Quản lý vội vàng bảo nhân viên trực phát lại hai đoạn 10 phút đó một lần, phát hiện ánh sáng ở hành lang giữa hai đoạn hơi sáng một tí.
Loại biến hóa này rất nhỏ, video phát không đủ nhanh sẽ không nhận ra được, chỉ có phát theo yêu cầu của Yên Tuy Chi và Cố Yến mới có thể miễn cưỡng cảm nhận được kia một chút ánh sáng nhấp nháy.
Cho dù như vậy vẫn rất dễ dàng bị người ta làm lơ, dẫu sao sự chú ý của người bình thường đều ở trên việc bảo vệ có khả nghi hay không, mà không quá để ý đến ánh sáng.
Được Yên Tuy Chi nhắc tới như vậy, quản lý cũng nhẹ nhàng "ơ" một tiếng.
Đèn hành lang ở khách sạn này giống với đa số khách sạn trong liên minh, 9 giờ tối đến 2 giờ đêm là thời điểm sáng nhất, sau 2 giờ sẽ tối dần theo sắc trời, nhưng quá trình này vô cùng chậm chạp, thông thường đến khi bạn ý thức được tối đi một chút, thì cũng đã trôi qua rất lâu rồi.
Quá trình biến hóa này rất ít khi bị ngắt, mà diễn ra lặng lẽ và xuyên suốt.
"Đúng vậy thật, sao lại lóe lên một chút như vậy nhỉ? Có người động vào đèn? Đóng thứ gì? Hay là mở ra thứ gì?" Quản lý nhận ra được sáng tối lóe lên này rất quan trọng, nhưng bỗng chốc chưa phản ứng kịp được rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Yên Tuy Chi nói một tiếng với nhân viên trực, nhận lấy điều khiển trong tay hắn ta, tua video lại.
Khi tua đến đoạn hơi sáng lên đó, anh nhấn tạm dừng.
Lúc này vừa vặn là đoạn bắt đầu video thứ hai.
Anh nói: "Hai đoạn này lặp lại."
Có người chuyển nội dung video 10 phút trước vào trong 10 phút sau.
Cho nên ánh đèn đang lẳng lặng tối dần đi trong đoạn video thứ nhất, sẽ hơi sáng lên ở đầu đoạn thứ hai, lặp lại quá trình tối dần mà mắt thường khó nhìn ra đó.
Đoạn này trong hành lang không có ai, không có bất kỳ hoạt động gì, không có đối tượng để tham chiếu, trừ mấy giờ có bảo vệ tuần tra kia, thời gian còn lại trong suốt đêm đều là hình ảnh yên lặng đó.
Vì vậy người chèn video cho rằng lặp lại một đoạn sẽ không có vấn đề lớn.
Chỉ cần chỉnh thời gian video cho ổn, sẽ rất khó bị phát hiện.
Nhưng cố tình lại gặp phải Yên Tuy Chi và Cố Yến.
"Không chỉ có mỗi đoạn này." Cố Yến chỉ đoạn video bên ngoài tòa nhà đang không ngừng phát lại, "Bên này cũng có hai chỗ lặp lại."
Hắn vỗ nhẹ lên tay Yên Tuy Chi, cầm điều khiển, mở video giám sát bên ngoài ra, hai đoạn 3 giờ và 3 giờ 10 phút đều được chiếu lên màn hình lớn, đồng thời phát ra từ điểm