Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!
Younis gửi tin nhưng Joe cũng không thấy ngay được.
Hai giờ, suốt hai giờ, hắn ta bận rộn liên lạc với tất cả những người có thể liên lạc, tra ghi chép an ninh ở cảng, ghi chép vận chuyển thú cưng, ghi chép hành khách lui tới…
Tất cả những ghi chép mà họ có thể tìm được thông qua mạng lưới quan hệ, tất cả những hình ảnh, video được lưu trữ đều cần.
Hắn ta không ngừng truyền tin, hết cuộc này lại đến cuộc khác.
Cực kì bận rồi, suốt hai giờ không nghỉ miệng, cho đến khi quanh mép nổi lên một lớp da khô.
Viện trưởng viện mồ côi ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, cho Yên Tuy Chi và Cố Yến một ánh mắt hỏi thăm.
“Không sao.” Cố Yến nhìn sang phía Joe một cái, trầm giọng nói: “…Chỉ là cậu ta cần một đường tắt để phát tiết thôi.”
Lúc này bọn họ đã không còn ở trong phòng hồ sơ nữa, mà ngồi trong một phòng khách cạnh phòng hồ sơ, Kha Cẩn lặng yên ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, lúc đầu vẫn nhìn chằm chằm lên cao ngoài cửa sổ, nhưng sau khi không nhìn thấy chim đốm xám nữa, cậu ta liền thu hồi ánh mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong hư không.
Joe đưa lưng về phía tất cả mọi người, đứng ở một góc tường, vừa đỡ trán, vừa nói chuyện như nã đạn với người nào đó đầu bên kia truyền tin.
Thân phận của Yên Tuy Chi bất tiện, trong danh bạ không có mấy người, cũng không có ai có thể liên lạc được.
Ngược lại Cố Yến tìm một vài người bạn có thể tin, cũng bao gồm cả Laura vốn rất quan tâm đến tình hình của Kha Cẩn.
Biết được tình huống đại khái, Laura dùng hết sức bình tĩnh cũng không nhịn được văng ra một câu mắng chửi, tiếp đó cô gái luôn hấp tấp từ thời đi học bỏ lại một câu: “Các cậu đang ở Tửu Thành? Bây giờ tôi sẽ ra cảng ngay!”
Joe im bặt lại, nghe vậy thì quay đầu nói với Cố Yến từ xa: “Laura? Cô ấy muốn đến bây giờ? Quá gấp, thật ra thì không cần thiết đâu.”
Nhìn qua hắn ta có vẻ vẫn rất bình tĩnh, không giống bị “điên” như Younis cường điệu, duy chỉ có một vòng tia máu trong mắt mới để lộ ra tâm trạng của hắn ta bây giờ.
Laura nghe thấy giọng của hắn, lý luận trong truyền tin: “Không có gì là cần thiết hay không cần thiết cả, thật ra tôi cũng không biết mình đến đấy có thể làm gì, nhưng mặc kệ nó, bây giờ tôi chỉ muốn đi tìm các cậu! Dù là trò chuyện với Kha Cẩn cũng được.”
Cô nói xong liền cúp truyền tin.
Joe lại gọi một cuộc khác, nói đi nói lại những lời từ nãy đến giờ.
Cho đến khi hắn ta phát hiện ra mình đã tìm hết những người có thể tin được trong danh bạ rồi, không thể gọi tiếp được nữa, hắn ta mới cúi đầu, nhìn danh bạ từ trên xuống dưới nhiều lần, rốt cuộc thu hồi màn hình lại.
Hắn cứ trầm mặc đứng đối diện với bức tường, hít sâu một hơi, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người Kha Cẩn.
Kha Cẩn còn đang ngẩn người, hồn nhiên không hay biết.
Joe nhìn cậu ta thật lâu, nhẹ nhàng đi tới, dừng lại ở trước mặt Kha Cẩn.
Hắn ta hơi giơ tay lên, nhìn giống như là muốn ôm đối phương, nhưng chần chờ một lúc lại thu về, ngón tay siết chặt thành quyền.
Hắn ta đứng một hồi, sau đó khom người xuống.
Kha Cẩn vẫn luôn ngẩn người rốt cuộc đã phát hiện trước mặt có thêm một người.
Joe ngẩng đầu, từ góc độ của hắn ta nhìn sang, Kha Cẩn khẽ vuốt cằm, ánh mắt từ từ rũ xuống, an tĩnh nhìn hắn ta.
Trong nháy mắt đó, lại có loại ảo giác cực kỳ ôn hòa.
Ánh mắt này khiến cho người ta không thể thừa nhận được.
Quai hàm của Joe giật giật, giống như là vừa cắn chặt rồi buông ra, sau đó khàn giọng thấp giọng nói với Kha Cẩn: “Xin lỗi…”
Xin lỗi, tra xét lâu như vậy, nhưng lại bỏ sót chi tiết này…
Xin lỗi, không thể sớm tìm ra chân tướng, để cậu chờ đợi trong thế giới trầm mặc nhiều năm như vậy…
Ánh mắt của Kha Cẩn hơi động, giống như là tập trung tinh thần chốc lát, lại bởi vì không thể kháng cự được một ít vấn đề sinh lý mà tan rã.
Cậu ta cứ rũ mắt nhìn Joe ngây ngẩn một hồi, lại bị tiếng vang ngoài cửa sổ dẫn đi.
Chỉ là ánh mắt vừa rời đi, Joe liền không chịu nổi mà cúi đầu, đôi mắt đỏ ửng.
Hắn ta cau mày, nhắm mắt, nắm sống mũi, ngồi quỳ ở đó nửa ngày không nói một lời.
Yên Tuy Chi vừa rũ mắt xuống, đã cảm giác mặt mình bị chạm một cái.
Anh quay đầu, chỉ thấy Cố Yến nghiêng đầu ra cửa.
Anh hơi sửng sốt, lúc này hiểu ý, lặng lẽ đứng dậy.
Ba người ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại cho họ.
“Các cậu ngồi đây một lát, tôi đi mang trà bánh đến.”
“Không cần.”
“Cần.” Lão viện trưởng không nói lời nào ấn bọn họ vào một căn phòng trống bên cạnh, nói: “Đi vào đây ngồi.”
Ông vừa nói, lại nhìn Joe và Kha Cẩn còn ngây ngô trong phòng, than thở đi xa.
Viện mồ côi đang sửa chữa không có nhiều đồ lắm, chỉ có nhiều phòng trống.
Hai người vừa ngồi xuống, lão viện trưởng liền cầm trà bánh trở lại thật.
Bọn Yên Tuy Chi đứng dậy giúp, đặt trà bánh lên cái bàn chân cao, lúc này mới lại ngồi xuống.
“Lớn tuổi rồi, đói một tí là thấy không thoải mái.” Lão viện trưởng lầu bầu, “Tôi cũng để lại trà bánh cho hai người phòng bên, lát nữa đợi họ ra thì cũng ăn một chút, sắc mặt quá kém.”
Ông vừa nói, cúi đầu từ từ uống một hớp trà.
Yên Tuy Chi quét mắt trên mặt ông một vòng, nói: “Viện trưởng, ông có lời muốn nói sao?”
Động tác của lão viện trưởng dừng lại, lại từ từ nuốt hớp trà xuống, chần chờ chốc lát mới nói: “Đúng là có, nhưng tôi còn chưa nghĩ ra nói ra có thể mang đến phiền toái cho các cậu hay không.”
Yên Tuy Chi xoay cái chén, ôn hòa nói với ông: “Ngài cứ nói đi, nghe mới biết là có phiền toái hay không.”
“Vừa rồi tôi có nghe được một chút, mấy lời các cậu nói… khiến tôi nhớ lại một chuyện trước kia mình đã gặp.” Lão viện trưởng nói.
Thật ra thì trước lúc này, ông vẫn luôn tránh không nhắc đến vài chuyện.
Nhưng vừa rồi ở phòng bên, lúc mấy vị khách trẻ tuổi gọi điện, hoàn toàn không có ý giấu ông.
Hiển nhiên là tuyệt đối kính trọng và tin tưởng.
Như vậy nếu như ông biết điều gì mà lại ngậm miệng không nói, sẽ có chút phụ lòng những chàng trai tốt bụng này.
“Trước lúc này, viện mồ côi của tôi phải đóng mấy năm, các cậu biết chứ ?” Lão viện trưởng nói.
Yên Tuy Chi nói: “Có nghe đồn, nhưng nghe nói là tạm thời đóng cửa thôi.”
Cho nên anh mới giữ lại một phần di sản cho chỗ này.
Lão viện trưởng gật đầu nói: “Đúng, khi đó đúng là nói với bên ngoài rằng việc kinh doanh xảy ra chút vấn đề, tạm thời