Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Trước lúc này, Yên Tuy Chi cũng không quen thuộc lắm với người đứng đầu tập đoàn Xuân Đằng, số lần tiếp xúc trực tiếp với ông ta rất ít, mà nhìn thấy Younis thì nhiều hơn.
Eweth tiên sinh sai lệch quá nhiều với khi ở trong miệng người khác.
Trước mặt truyền thông và công chúng, ông ta là một thương nhân vừa lịch sự vừa khôn khéo, là một người đàn ông có khí chất nho nhã bảo thủ.
Ở trước mặt con cái, ông ta là một người cha vui buồn có đủ, Younis có thể làm ầm ĩ với ông ta, có thể tùy hứng cướp máy thông minh của ông ta, Joe có thể khiến ông ta tức đến nỗi đập tan gạt tàn thuốc, hoặc là đùa ác để phá hủy bữa trà chiều.
Vào những lúc nghiêm túc, bọn họ sẽ thấy hơi sợ ông ta.
Nhưng bây giờ, Eweth trước mặt Yên Tuy Chi và Cố Yến đều không những hình tượng kia.
Nhìn thấy con của bạn cũ, trong nháy mắt ông ta cực kỳ giống một vị trưởng bối hiền hòa.
Sẽ nhớ lại những đoạn chuyện cũ lẻ tẻ, sẽ khen ngợi các hậu bối.
Sẽ cho người khác cảm thấy có mấy phần thân thiết.
“Cách nói lúc trước của các cậu rất thú vị, nhưng cũng không chính xác hoàn toàn.” Ông ta cười nhạt nói, “Tôi hy vọng cậu ở lại, vì thân phận của cậu nhiều hơn.
Tôi có thể ngăn những người khác ở bên ngoài, vì dù sao những chuyện đó cũng không liên quan lắm đến bọn họ, nhưng cậu thì không, nếu không, tôi cũng không xứng với một câu bạn cũ trước mặt cha mẹ cậu lắm.
Đương nhiên, nếu như cậu không nói mấy lời lúc trước, chắc tôi cũng sẽ chỉ mời cậu uống tách cà phê ôn chuyện, sau đó giải thích vài ba câu…”
Ông ta nói xong liền trừng mắt nhìn, nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ sẽ còn âm thầm cảm khái một câu, hai người bạn kia sinh ra một đứa con cũng ngốc y như Joe, nói không chừng trong lòng tôi sẽ thấy được an ủi phần nào.”
Yên Tuy Chi cười lên, tiện thể giải thích vài câu cho tên Joe ngốc nghếch kia.
Dvor Eweth mang theo hồi ức cũ tâm sự với Yên Tuy Chi một lát, lại quay về chủ đề chính, “Cho nên… bây giờ tôi lấy thân phận bạn cũ của cha mẹ cậu để nói chuyện, cũng không phải đang làm giao dịch trên thương trường, đặt lợi ích qua một bên, có cái gì có thể nói thì cứ nói.”
Yên Tuy Chi nghe xong nói cảm ơn, trầm mặc một lát mới hỏi: “Cuộc phẫu thuật của ba mẹ tôi, có phải bị ai đó giở trò không?”
Lần này đổi lại thành Dvor Eweth trầm mặc.
Nửa ngày sau, ông ta mới tháo kính xuống, trầm giọng nói: “Về sau theo tôi điều tra được, quả thực không đơn giản là giải phẫu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Vậy là cái gì?”
Eweth không trả lời ngay, mà hỏi: “…Các cậu cho rằng bây giờ nhà Manson đang tổ chức điều trị quy mô lớn, là vì cái gì?”
“Thực sự không dám giấu giếm, chúng tôi đã trà trộn vào nơi trị liệu để xem qua.” Yên Tuy Chi nói, “Trọng điểm của chỗ đó… hiển nhiên là ở trung tâm nghiên cứu có tính bí mật cao nhất.
Thật ra không chỉ có một nhóm người đi vào chỗ trung tâm nghiên cứu thuốc, công khai với bên ngoài thì chỉ có vài loại thuốc đã được Liên Minh kiểm nghiệm dùng để trị liệu lây nhiễm, nhưng ngoài ra, hẳn là còn có những thứ không tiện công khai.”
Anh chậm rãi nói: “Phương diện chữa bệnh của Liên Minh luôn có rất nhiều hạn chế, nhất là trên việc nghiên cứu phát minh ra thuốc.
Trung tâm nghiên cứu lớn là có ít hạn chế nhất, có thể bao trùm phạm vi rộng nhất.
Tôi đang nghĩ, mục đích của Manson hẳn là ở chỗ này — bọn họ cần mượn trung tâm nghiên cứu trị liệu, để quang minh chính đại nghiên cứu phát minh một vài thứ, ví dụ như những loại thuốc không rõ bí mật trà trộn vào kia.”
Eweth nhẹ nhàng gật đầu, “Như vậy, cho dù tôi từ chối chia sẻ tin tức với các cậu, các cậu cũng có thể giải thích được đầu đuôi mọi chuyện.”
Yên Tuy Chi bật cười: “Bệnh nghề nghiệp thôi, chứng cứ vẫn luôn áp đảo suy đoán mà.”
Eweth bật cười, “Ừ, mấy người bạn luật sư của tôi cũng có thói quen này, không phải tra hỏi thì chính là tìm chứng cứ, nhưng cũng có thể dựa vào diễn thuyết và lợi dụng sơ hở.”
Ông ta ngẫm nghĩ, nói với Yên Tuy Chi: “Suy đoán của các cậu cũng gần đúng, đúng là hai tên nhóc Manson kia đang nghiên cứu phát minh một vài thứ, cũng không phải bây giờ mới bắt đầu, mà đã bắt đầu từ rất lâu trước kia rồi.”
Tên nhóc Manson…
Cố Yến chú ý tới cách dùng từ của ông ta, không phải là gia tộc Manson, mà là tên nhóc Manson.
“Có phải anh em Manson… dùng một chút thủ đoạn để tách quyền lực của cha mình ra không?” Hắn hỏi.
“Đúng.” Eweth nói, “Nếu như lão Manson kia còn có một chút quyền quản lý, cũng sẽ không cho phép bọn họ làm ra những chuyện kia.
Trên thực tế, về sau tôi tra được một vài thứ, nguyên nhân của mọi chuyện ở ngay việc hai anh em Brewer và Miro muốn đoạt quyền.”
“Nói thế nào?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Thật ra từ bé hai anh em này rất được lão Manson yêu thích, nhưng lại thể hiện ra dã tâm quá sớm, chắc là lúc mười một mười hai tuổi đi, đã có thể thấy được rồi.
Nhưng các cậu cũng biết đấy, đứa bé mới mười một mười hai tuổi, cho dù làm ra vài chuyện khôn khéo, ở trong mắt người lớn cũng chỉ là trò vặt, thấy được rất rõ ràng.”
Eweth nói, “Mà bọn họ khôn khéo không giống với sự thông minh của những đứa trẻ khác, khiến cho người ta… cảm thấy không dễ chịu lắm.
Cũng chỉ có lão Manson lại thấy bọn họ thông minh đáng yêu, không để những chuyện đó ở trong lòng.
Đương nhiên, có lẽ về sau ông ta vẫn ý thức được, nhưng đã chậm.
Lão Manson chuyển sự chú ý lên trên người đứa con nhỏ nhất, nhưng lại là một sự kích thích với hai anh em kia.
Cho nên bọn họ bắt đầu dùng trăm phương ngàn kế lập mưu, làm sao mà lẳng lặng lấy mất quyền lực của cha mình đi, mà thủ đoạn cũng không còn giống trò đùa của bọn trẻ nữa…”
Brewer và Miro bởi vì chuyện làm ăn của gia tộc Manson, đã tiếp xúc với một số thương nhân mỏ thuốc, điều này đã mang đến định hướng cho họ.
Bọn họ có ý đồ nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc độc mãn tính không dễ bị phát hiện, từng chút từng chút làm tan rã sức phán đoán quyết sách của cha mình, khiến cha họ không thể không ỷ lại bọn họ, bị bọn họ sắp xếp.
Rất không may, thế mà lại tìm ra phương hướng thật.
“Trong khoảng thời gian đó, tình