Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Uy hiếp tính mạng không phải trò đùa, cho dù chủ nhà Mervyn · White không thèm để ý chút nào, nhưng Yên Tuy Chi và Cố Yến không có khả năng bỏ mặc không quan tâm.
Bọn họ nghiên cứu bức thư kia một lát, phát hiện đúng như chủ nhà nói, không rõ nơi phát ra.
Điều này cũng làm cho bọn họ nhớ tới việc máy thông minh của Yên Tuy Chi bị quấy nhiễu từ xa lúc trước.
“Bạn của Cố Yến làm giúp một chương trình, có thể bắt ngược lại được tín hiệu của đối phương.” Yên Tuy Chi tìm kiếm chương trình kia trong máy thông minh của mình, hỏi chủ nhà: “Tôi có thể dùng máy thông minh của ông chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Chủ nhà tháo nhẫn xuống, chia sẻ quyền hạn cho anh.
Người này đối đãi với người một nhà thật sự là hoàn toàn không hề đề phong, mở quyền hạn đến mức cao cấp nhất.
Dù Yên Tuy Chi có suy nghĩ không nên nhìn lung tung, dự định chuyên tâm cài chương trình cho ông ta, thì đống giao diện chưa tắt kia vẫn bổ nhào vào mặt anh.
Bao gồm đủ loại tìm kiếm, như là “dọn dẹp một căn nhà hỗn loạn giống như gặp thiên tai, có bí quyết gì không?”
“Làm sao để nhanh chóng sắp xếp nhiều cái quang não tồn kho vào cùng một chỗ?”
“Cách mã hóa nào có tính an toàn cao nhất?”
“Phòng bếp hơn mười năm không chạm vào, có vật gì còn có thể yên tâm dùng?”
Còn bao gồm những bài bào thuê bán phòng và dọn nhà đơn giản;
Một cuộc gọi về quê quán là hành tinh Hách Lan;
Yên Tuy Chi: “…”
Hai người quay sang nhìn nhau, Mervyn · White cười khan một tiếng nói: “Tôi không có thói quen tiện tay tắt giao diện, có chút loạn, cậu nhịn một chút.
Nếu như không chê phiền toái, thì thuận tay giúp tôi tắt nhé.”
Ông chú chủ nhà rất thẳng thắn vô tư, vào lúc này điều gây lúng túng cho ông ta là giao diện không đủ sạch sẽ, còn về việc bị người khác thấy ông ta tìm kiếm thứ gì, thì lại không thèm để ý chút nào.
Yên Tuy Chi dứt khoát không sĩ diện, từng bước từng bước đóng lại cho ông ta, lại quan tâm hỏi một câu: “Ông đang tìm phòng để ở?”
“Không phải.” Mervyn · White lắc đầu, không chút khiêm tốn nói: “Thỏ khôn có ba hang, tôi là người thông minh tài giỏi như vậy, làm sao có thể chỉ có một hai chỗ ở được?”
Ông ta ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng nhỏ này một vòng: “Lần này tôi đến để thu dọn, muốn không bại lộ có chút khó.
Sớm muộn gì thì chỗ này cũng bị tìm được, còn có căn nhà trọ vốn định cho cậu thuê, hẳn là đều không giữ được.”
Cố Yến nghe ông ta nói vậy, bỗng nhiên trầm giọng mở miệng, “Đây là ông đang xây dựng điều kiện tiên quyết là Brewer và Miro Manson thắng, nhưng tiền đề này sẽ không trở thành sự thật.”
“Tôi biết, tôi biết.” Mervyn · White không để ý lắm, cười nói: “Tôi cũng tin tưởng bọn họ sẽ không có kết quả tử tế, thế giới này sao có thể không biết phải trái như vậy.
Tà không ép được chính, lưới trời lồng lộng nha.
Nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có chút sơ hở, tôi chỉ sớm dự định một chút, nhỡ may cuối cùng thật sự bị hai tên tiểu súc sinh kia hố vào ngục giam, tôi lại bán hai chỗ này đi rồi, không phải sẽ có cái nắm chắc sao.
Tôi yêu cầu không cao, sau khi đi ra còn có thể vui chơi giải trí đi xem triển lãm tranh là rất thoải mái rồi.”
Ông ta dừng một chút, lại nắm cổ tay nói: “Tôi không đau lòng chỗ này, nhưng nghĩ đến việc phải bán căn nhà trọ kia đi, tôi còn có chút xíu không nỡ.”
Yên Tuy Chi nhìn vị trưởng bối tuổi tác tuy lớn nhưng tính cách lại giống trẻ con này, bỗng nhiên cười một tiếng: “Không cần thiết.”
“Hửm?” Mervyn · White ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Cái gì không cần thiết?”
“Không cần thiết lưu luyến.” Yên Tuy Chi nói, “Trước mặt ông đang có hai vị luật sư bào chữa, tha thứ cho tôi không quá khiêm tốn nói một câu, không phải tội lỗi của ông thì ông không phải gánh chịu một phần nào cả, chỉ cần hai người chúng tôi đứng phía sau ông, bất kỳ cái gì liên quan tới sự lo lắng này đều là dư thừa, lời hứa hẹn này có hiệu lực vĩnh viễn, quyết không nuốt lời.”
Lần này chủ nhà sửng sốt thật lâu, bỗng nhiên thoải mái cười ha hả, “Nghe kiểu nói này của các cậu, tôi bỗng nhiên bắt đầu có chút sôi trào máu nóng.
Nhìn như vậy, tôi cũng khá là may mắn, mặc dù để một đứa con trai chạy mất, nhưng lại có thêm những người bạn bè thú vị như vậy, không lỗ.”
Yên Tuy Chi và Cố Yến nghe vậy lại lặng lẽ liếc nhau một cái.
Nói đến con trai…
Bọn họ không khỏi nghĩ đến lúc nhìn thấy Jacques · White ở trong trạm dừng chân.
Yên Tuy Chi đắn đo một lát, hỏi: “Xin lỗi vì tôi hỏi nhiều — “
“Đừng xin lỗi vì cậu hỏi nhiều, xin lỗi vì tôi nói nhiều.” Trong một vài quan điểm, chủ nhà luôn luôn thẳng thắn, “Tuổi của tôi chắc phải gấp hai các cậu nhỉ? Tốt xấu cũng là người đi trước, không cần há mồm, tôi cũng biết hai cậu đang tò mò cái gì.”
Yên Tuy Chi nuốt lời còn chưa ra khỏi miệng xuống, nhíu mày hỏi: “Thật sao?”
Chủ nhà lại chui đầu vào trong túi tiện lợi, sột sột soạt soạt tìm kiếm đồ ăn, “Muốn hỏi tại sao tôi lại trở mặt với thằng nhóc Jacques kia, đúng không? Cả ngày hai cậu ở bệnh viện Xuân Đằng, chắc luôn ở cùng với Lâm Nguyên.”
Ông ta nói rồi lấy ra ba cái hộp, lại cầm vài miếng bánh mì đi vào bếp, “Thỉnh thoảng sẽ gặp Jacques, sẽ không thể không nghe Lâm Nguyên nói vài câu được.
Nhìn vẻ do dự vừa rồi của cậu… Lâm Nguyên đã nói với cậu là đừng nhắc đến thằng nhóc kia ở trước mặt tôi hả?”
Đúng là Lâm Nguyên đã nói như vậy, lúc trước hắn ta thẳng thắn với Yên Tuy Chi đã nhắc qua, quan hệ của bác sĩ Jacques · White tóc xoăn và cha nuôi của mình không được tốt lắm, không biết bởi vì cái gì mà trở mặt, cho dù là nhắc tới đối phương ở trước mặt ai đều rất tồi tệ, tốt nhất là đừng nếm thử.
Nhưng Yên Tuy Chi và Cố Yến lại có thái độ trung lập với câu nói này, bởi vì lúc ấy Lâm Nguyên kiên trì muốn ảnh chụp của chủ nhà với tóc xoăn, mặc dù bác sĩ tóc xoăn rất lạnh nhạt, nhưng vẫn gửi một tấm tới.
Nhìn tốc độ mà nói, chắc hẳn bức ảnh đó đã có sẵn trong máy thông minh của bác sĩ tóc xoăn rồi, đồng thời hắn ta cũng biết rõ ở nơi nào.
Chủ nhà bật đèn có chút mờ nhạt trong phòng bếp lên, cầm lấy một con dao gọt trái cây, quay đầu nhìn Yên Tuy Chi, “Tên nhóc Lâm Nguyên kia còn nói cái gì?”
“…”
Yên Tuy Chi không muốn bán bạn bè lắm: “Bác sĩ Lâm Nguyên nói những điều này với ông sao? Ngược lại tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ là mấy ngày nay chúng tôi điều tra ra không ít chuyện cũ năm xưa, trùng hợp nghe thấy một vài cách nói như thế.”
“Tôi không tin đâu, đám luật sư các cậu nói dối đều giống như thật ấy.” Chủ nhà cầm dao gọt trái cây, cúi đầu nạy nắp hộp, “Nhưng mà Lâm Nguyên không lừa