Edit: Bonnie
Y tá Amy · Boro lại bỏ lỡ cơ hội một lần nữa, bị Yên Tuy Chi và Cố Yến chọc giận đến mức tuyệt vọng.
Sau khi từ trung tâm kiểm tra sức khoẻ trở về, ngay cả mỉm cười cô ta cũng không duy trì nổi, sắc mặt chênh lệch chưa từng có trước nay.
“Cậu sao thế?” Một cô nàng y tá khác lo lắng hỏi cô ta.
“Không có gì.” Amy · Boro không có chút hứng thú nào, nhiệm vụ thất bại có nghĩa là sẽ có rất nhiều hậu quả đáng sợ, chỉ cần nhớ tới những việc kia, cô ta liền không muốn để ý tới những “đồng nghiệp” ngu xuẩn này nữa.
Nhưng các cô gái khác vẫn không yên lòng, “Nhìn cậu có vẻ không có tinh thần lắm! Nói một chút đi, sao thế? Cơ thể không thoải mái sao?”
Trong lòng Amy · Boro rất bực bội.
Cô ta không muốn phản ứng, trả lời qua loa mập mờ: “Chắc vậy.”
Loại thái độ này làm cho mấy cô gái trẻ tuổi không biết nói tiếp thế nào, ngượng ngùng cười một tiếng, rồi yên lặng làm việc.
Chỉ có y tá trưởng đang ghi chép là không để ý, cô lớn tuổi hơn những y tá này nhiều, nhiệt tình và kiên nhẫn.
Cô hỏi Amy · Boro: “Có phải kì kinh nguyệt của cô không thoải mái không? Nếu như thực sự khó quá thì cứ đi về trước, đừng gắng gượng chống đỡ, tôi sẽ sắp xếp những người khác thay cô, dù sao chỉ còn 3 giờ nữa là đến 7 giờ rồi.”
Amy · Boro nghe thấy vậy, bỗng nhiên lại nghĩ ra một kế mới.
Cô ta giả bộ do dự mấy giây, áy náy nói với y tá trưởng: “Nghỉ làm 3 giờ cũng có chút tiếc nuối, tháng này tôi không thiếu một ngày nào cả, có đủ chuyên cần.
Nếu như bởi vì 3 giờ này mà ngâm nước nóng thì thật là đáng tiếc.”
“Vậy…” Y tá trưởng cũng chần chờ theo.
“Tôi có thể đổi một ca khác không?” Amy · Boro nói ra mục đích của cô ta, lại dùng một vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Y tá trưởng nhìn cô ta, suy nghĩ một lát, “Như vậy đi, tôi để Annie thay cô, cô vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát.
Đêm nay cô ấy có việc cần về nhà sớm, sau 8 giờ cô thay ca cho cô ấy, bổ sung ca nghỉ, thế nào?”
Thế nào ư? Đơn giản là quá tốt.
Ban đêm là một thời cơ tốt, y tá trực ban ít hơn ban ngày, thời gian kiểm tra phòng cũng không nghiêm như trước.
Người vướng bận ít đi rất nhiều, ngay cả cảnh sát ngoài cửa cũng phải thay ca, không để ý chặt chẽ như trước.
Chỉ là mấy ngày nay ca đêm đều được xếp cho những người khác, Amy · Boro đang lo không có lí do để được xếp lịch, y tá trưởng đã đưa bậc thang cho cô ta rồi.
Cô ta cũng không nghĩ tới tất cả lại thuận lợi như vậy, giống như ông trời cũng đang đứng bên cô ta, chúc cô ta thành công vậy.
Amy · Boro suýt nữa cười ra tiếng, nhưng cô ta vẫn phải tỏ ra mệt mỏi, nói với y tá trưởng: “Nếu như có thể được vậy thì không còn gì tốt hơn, cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Y tá trưởng nói.
Vì khiến cho tình trạng không thoải mái của mình thật hơn một chút, Amy · Boro thật sự đi đến phòng nghỉ.
Cô ta không nhanh không chậm lấy ra một lọ thuốc giảm đau từ trong tủ thuốc, lại rót một cốc nước lọc.
Cô ta vặn nắp chai lọ thuốc giảm đau ra, lắc lư mấy lần, làm ra vẻ đã sử dụng.
Lại uống xong nửa cốc nước, lúc này mới nằm lên trên giường, dùng chăn mền bọc mình từ đầu đến chân, nhắm mắt lại.
Trong phòng nghỉ thỉnh thoảng sẽ có đồng nghiệp tới thay quần áo, cô ta giả bộ quá giống, không ai nhìn ra vấn đề, ai nấy đều nhẹ chân nhẹ tay, sợ ảnh hưởng đến cô ta.
Cô ta nghe những đồng nghiệp kia nhỏ nhẹ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến Horace· Ji, đều cảm thấy may mắn vì tình hình của gã càng ngày càng tốt, nâng cao chất lượng chữa trị cho Xuân Đằng.
Trong lòng cô ta không thèm để ý, vẫn luôn tính toán kế hoạch cho buổi tối.
Nghĩ đến kế hoạch buổi chiều thất bại đã tạo cho cô ta bóng ma tâm lý không nhỏ, cô ta lại có chút thấp thỏm, cũng không có niềm tin gì.
Cô ta khẩn trương cực kỳ lâu trong bóng đêm, bỗng nhiên ý thức được, hai vị luật sư nguy hiểm kia đã đi.
Ôn thần đã mất, cô ta còn phải lo lắng gì nữa?
Không có, không tồn tại.
Dù sao nhiều năm như vậy cô ta chưa từng gặp khó khăn được mấy lần.
Amy · Boro nghĩ đến điểm này liền bình tĩnh lại, lại có dáng vẻ bình tĩnh ung dung như trước, thế mà đã ngủ thật.
7 giờ tối, trong khu nội trú.
Y tá trưởng sắp xếp xong mọi chuyện, điều chỉnh thời gian biểu bên trong hệ thống, điền tên Amy · Boro vào.
Cùng lúc đó, trong nhà hàng cách bệnh viện Xuân Đằng không xa, “ôn thần nghe nói đã đi” – Yên Tuy Chi và Cố Yến đang áo mũ chỉnh tề ngồi trên tầng hai, mượn tính cách âm trong phòng, trò chuyện về chủ đề không tiện nói ở bên ngoài.
“Xác định là số liệu trong phòng thí nghiệm không bị Jacques · White quấy nhiễu?” Yên Tuy Chi hỏi.
Cố Yến đang trao đổi tin tức với Joe: “Nghiên cứu viên phụ trách trông phòng thí nghiệm đã kiểm tra số liệu nghiên cứu, hẳn là không có vấn đề.”
Yên Tuy Chi như có điều suy nghĩ, nhìn lên video theo dõi buổi chiều một lần nữa.
Bọn họ đều có video ở hành lang và trong phòng thí nghiệm, cũng đã xem mấy lần, trong video đúng là Jacques · White không có hành động dị thường đột xuất gì cả, cho dù nhìn mấy lần cũng đều là kết quả này.
Nhưng mà…
“Sau khi Jacques · White rời bệnh viện còn đi đâu nữa?” Yên Tuy Chi lại hỏi.
Cố Yến đưa tin nhắn trả lời của Joe cho anh nhìn, “Vừa rồi tôi cũng đã hỏi như vậy, người đi theo Jacques · White truyền tin tức cho Joe, hắn ta rời khỏi bệnh viện liền trở về nhà trọ của mình, chưa từng đến chỗ khác.”
Tin nhắn mới của Joe lại tới:
[Yên tâm, chỗ trọ của hắn ta có người trông coi 24 giờ.
Nếu như hắn ta thật sự có vấn đề, hôm nay không biểu hiện ra, ngày mai sẽ có, ngày mai không biểu hiện ra, còn có ngày kia, kiểu gì cũng sẽ lòi đuôi.
Một khi có tình huống gì, mặc kệ tốt hay là xấu, người theo dõi sẽ kịp thời thông báo.]
Yên Tuy Chi đang đọc tin nhắn, máy thông minh của Cố Yến đột nhiên “tinh” một tiếng, nhảy ra một thông báo —
Thời gian biểu của y tá bệnh viện Xuân Đằng đã đổi mới.
Là kho số liệu