Edit: Bonnie
Một mạng lưới to lớn sụp đổ, thường bắt đầu từ một lỗ hổng nhỏ bé nào đó.
Amy · Boro chính là lỗ hổng kia.
Liên quan tới tin tức cô ta bị bắt ngay trong đêm, vị cảnh sát trưởng kia giữ rất kín, bệnh viện Xuân Đằng cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả.
Theo lý thuyết, trong thời gian ngắn, bất kỳ người nào cũng không có khả năng biết được chuyện này.
Nhưng sự thật lại ngược lại, ban đêm hôm ấy đã có tiếng gió rò rỉ ra ngoài.
Để lộ thông tin chính là gia tộc Eweth, đưa ra đề nghị này thì là Yên Tuy Chi và Cố Yến.
Lúc nghe được đề nghị này, Joe đang ngồi ở trong phòng nghỉ nào đó của nhà tù hành tinh Thiêm Cầm.
Hắn ta cảm nhận được một ngày “im lặng là vàng” của Triệu Trạch Mộc, đang tức đến xanh mặt, suy nghĩ có nên cho Triệu Trạch Mộc cơ hội thứ hai hay không.
Một đêm ngủ không ngon, lại đang nổi nóng, đầu óc của Joe tiểu thiếu gia có chút chậm chạp, bỗng chốc không thể hiểu được ý của Yên Tuy Chi và Cố Yến, “Cái gì?! Thả tin tức Amy · Boro bị bắt ra?! Đây chẳng phải là đang chủ động nhắc nhở anh em Manson: Chúng tôi muốn đi tóm mấy người, mấy người cứ chuẩn bị trước đi! à?”
Hắn ta nói năng sinh động như thật xong, tức giận hỏi: “Chờ bọn họ chuẩn bị xong, chúng ta còn chơi cái rắm ấy! Cho nên ý kiến ôi thiu thế này là do kẻ điên nào nghĩ ra, đừng nói với tôi là cậu nhé.”
Bên kia Cố Yến bình tĩnh nói: “Đúng là tôi có suy nghĩ này, nhưng người chủ động đưa ra đề nghị này chính là một vị viện trưởng nào đó, tôi không ngại chuyển giao suy nghĩ vừa rồi của cậu cho người đó, dù sao hiếm có ai mắng người đó là kẻ điên, chắc cậu là người đầu tiên đấy.”
“A không không không, được rồi được rồi.” Joe tiểu thiếu gia biết thì sợ, lại lẩm bẩm nói: “Nhưng đúng là tôi không thể hiểu được mạch não của hai người, nghĩ như thế nào mà lại muốn thả tin tức ra…”
Cố Yến không đầu không đuôi hỏi: “Cậu đã từng đến chưa Ngư Trường Xanh Thẳm chưa?”
“Nói nhảm, đương nhiên là rồi.”
Đó là một hành tinh cực kì xa xôi, bởi vì toàn bộ hành tinh đều bị nước biển bao phủ, hải sản nhiều đến mức làm cho người ta líu lưỡi, được gọi là ngư trường của Liên Minh, bởi vậy mà cũng được đặt cho một cái tên xinh đẹp là Ngư Trường Xanh Thẳm.
“Biết khu không có dưỡng khí ở Ngư Trường Xanh Thẳm chứ?”
Joe nói: “Biết!”
Bởi vì nguyên nhân lực hút từ trường và hoàn cảnh địa chất, Ngư Trường Xanh Thẳm có vài chỗ cực kì kì lạ, lượng oxi trong nước gần như bằng không, được gọi là khu không có dưỡng khí.
Một bộ phận sinh vật dưới biển cần dựa vào dưỡng khí mới sống được, động một tí là biểu diễn tiết mục “qua đời hàng loạt” ở khu không có dưỡng khí.
Vì để giữ được mạng sống của những sinh vật dưới biển này, chính phủ bên Ngư Trường Xanh Thẳm đã bày ra một hoạt động — để du khách phóng đạn dưỡng khí trong nước.
Khi đạn dưỡng khí vỡ ra trong nước, sinh vật dưới nước hình thù kỳ quái gì cũng sẽ đều nhào lên, nhìn cực kì hoành tráng.
Hoạt động này được đặt biệt danh đơn giản thô bạo là “Nổ cá”, đến nay đã trăm năm, đã phát triển thành hạng mục du lịch kinh điển và một kì quan lớn của Ngư Trường Xanh Thẳm rồi.
Cố Yến nói: “Thầy Yên của các cậu rất có hứng thú đối với loại hoạt động trêu mèo đùa chó này, nhưng không có thời gian nhàn rỗi để đến Ngư Trường Xanh Thẳm.
Chỉ có thể mượn Amy · Boro, lấy đám tay sai của anh em Manson ra “nổ cá” cho đỡ cơn nghiện thôi.”
Joe: “…”
Một số người há miệng ngậm miệng là “thầy Yên của các cậu”, ngoại trừ cậu ra, còn ai gọi thầy Yên nữa.
Cân nhắc một lát, Joe cảm thấy đúng là có thể thực hiện được việc này.
Hắn ta đang định thể hiện ra khả năng giao tiếp uyên bác và năng lực điều khiển từ xa của mình, lại phát hiện cha ruột Dvor · Eweth của mình đã có hành động khác.
Lão hồ ly không hổ là lão hồ ly, rất biết cách nắm giữ tiếng gió.
Thật giả trộn lẫn thả ra, đã khiến một bộ phận nanh vuốt của đối phương sợ hãi, lại không đến mức nói chắc như đinh đóng cột để kinh động đến bản thân anh em Manson.
Điều mà Yên Tuy Chi và Cố Yến muốn chính là hiệu quả này —
Mặt biển quá bình tĩnh thì phải khuấy hai lần, để những thứ đang ẩn nấp kia tự mình nhảy nhót.
Chưa đến 24 giờ, hành động đó đã có hiệu quả, có người không giữ được bình tĩnh nữa.
Sáng sớm 5 giờ, khu Pháp Vượng.
Mây mù chứa đựng khí ẩm kéo đến, trời xanh đen như sắp mưa.
Yên Tuy Chi bị chiếc nhẫn thông minh đánh thức, trên màn hình hiện ra một thông báo mới —
Vừa bắt được một con chuột đáng ghét.
Cái quái gì đây?
Giáo sư Yên còn chưa hết buồn ngủ, híp mắt nhìn một hồi lâu, mới kịp phản ứng — phần mềm bắt ngược mà người bạn nào đó của Cố Yến cài cho đã có động tĩnh.
Lúc trước lắp đặt chương trình này cho chủ nhà Mervyn · White, Yên Tuy Chi đã mở chức năng kết nối.
Trong hai người bọn họ, máy thông minh của bất kì một người nào bị quấy nhiễu không bình thường, nhận được tin tức không bình thường, đều sẽ tung ra báo động đỏ.
Lúc trước người bạn kia nói, trong ba lần có thể điều tra ra được cách quấy nhiễu.
Trước mắt xem ra cậu ta vẫn còn khiêm tốn, chỉ dùng một lần, chương trình đã tóm được bím tóc của đối phương rồi.
Sau đó phải chờ để phân tích ra thân phận của đối phương.
Tiếp theo máy thông minh lại rung lên một chút, là tin nhắn của chủ nhà:
[Buổi sáng tốt lành, tôi lại nhận được một thư rác, chương trình kia của các cậu đã có tác dụng.]
Yên Tuy Chi: [Tôi thấy rồi, cảm xúc của bức thư đó rất phong phú.]
Chủ nhà: [À đúng rồi, bên cậu có thể đồng bộ nhỉ, vậy tôi đi ngủ tiếp.]
Chủ nhà Mervyn · White bị uy hiếp chết chóc lần nữa rất giống như nhận được một tin chào hàng, căn bản không thèm để ở trong lòng.
Ông ta chỉ trở mình, rồi ngủ tiếp.
Yên Tuy Chi nhấn vào thông báo sống động kia, ngoại trừ bức thư được đồng bộ tới, còn có quá trình bắt giữ không ngừng đổi mới:
05:03:34
Đang chuẩn bị bắt giữ…
05:04:11
Bắt giữ thất bại.
05:07:19
Chuẩn bị xong, đang tiến hành bắt giữ lần thứ hai…
Cánh tay đang vắt qua người anh của Cố Yến hơi động, cầm lấy ngón tay anh để nhìn màn hình máy thông minh, “Tỉnh? Nhận được cái gì rồi?”
Yên Tuy Chi: “Nổ ra một con cá.”
Loại tin tức này thực sự khiến người ta tỉnh táo, hai người dứt khoát không ngủ nữa.
Phần mềm nhỏ kia vẫn không ngừng hoạt động, mỗi lần ra một kết quả, cho dù là thành công hay là thất bại, đều sẽ phát ra một tiếng “bíp”.
Nhưng không ai cảm thấy âm thanh này ầm ĩ.
6 giờ 21 phút, Yên Tuy Chi và