Edit: Bonnie
Một vị viện trưởng nào đó chỉ trung thực nghỉ ngơi ba ngày, liền bắt đầu không tuân theo lời dặn của bác sĩ.
Mới đầu là liên quan tới hồi phục chức năng.
Thật ra loại giải phẫu gen giống như của anh cũng không có yêu cầu cứng ngắc đối với hồi phục chức năng lắm.
Nhưng dù sao chiều cao, cân nặng, dáng vẻ, tỉ lệ đều có biến hóa trong thời gian ngắn, cho dù anh chỉ khôi phục lại những thứ vốn có của mình, thì cũng phải có quá trình thích ứng.
Rất nhiều người sẽ xuất hiện tình huống hành động không cân đối, chân tay không có sức lực ở trong quá trình này, cho nên bác sĩ y tá phụ trách sẽ đề nghị bệnh nhân tham gia huấn luyện cơ thể và sức khỏe nhất định.
Nhưng đối với người từ trước đến nay không thích gò bó theo khuôn phép như Yên Tuy Chi mà nói, “không có yêu cầu cứng ngắc” chẳng khác nào “căn bản không tồn tại”.
Buổi sáng, y tá trực ban trong phòng bệnh xem hết số liệu kiểm tra triệu chứng bệnh tật của anh, khẽ gật đầu nói: “Khôi phục không tệ, nếu như lại thêm hồi phục chức năng thì tốt hơn.”
Kết quả cô còn chưa kịp nói tỉ mỉ, đã bị giáo sư Yên bốn lạng địch ngàn cân kéo chủ đề đi, dăm ba câu chọc cho cô nàng choáng váng đầu óc chỉ lo cười, thẳng đến khi thay ca ra khỏi phòng bệnh, mới đột nhiên kịp phản ứng mình đã quên mất cái gì.
Thế là y tá vội vội vàng vàng căn dặn việc này cho đồng nghiệp thay ca, bảo đối phương nhớ nhắc nhở bác sĩ tuần tra.
Việc tuần tra này không có độ khó gì, thuộc về nhiệm vụ hàng ngày, bình thường không cần bác sĩ cao cấp như Lâm Nguyên làm, bác sĩ sơ cấp là đủ rồi.
Hai ngày nay người tuần tra phòng bệnh mã hóa chính là một bác sĩ trẻ tuổi vừa tốt nghiệp chưa đến mấy năm.
Thanh niên này vừa mới bước ra khỏi thế giới sách vở, còn chưa có nhiều kinh nghiệm sống, còn chưa từng gặp thư hương lưu manh, nhã nhặn bại hoại cấp bậc như viện trưởng Yên bao giờ.
Người này vừa mới vào phòng bệnh, còn đang mặc niệm ba lần trong lòng là “mình đến để giục bệnh nhân làm hồi phục chức năng”.
Cậu ta chuẩn bị đầy đủ hơn y tá trước đó một chút, thậm chí còn sắp xếp xong tất cả thời gian hồi phục chức năng, buổi sáng từ 9 rưỡi đến 11 giờ, buổi chiều từ 3 giờ đến 5 giờ, cực kì chặt chẽ, cực kì hoàn mỹ.
Kết quả 5 phút trôi qua, cậu ta đã không tìm ra nam bắc trong những trò mèo của viện trưởng rồi.
20 phút trôi qua, cậu ta cảm giác mình có thể ở trong phòng bệnh này tán gẫu cả một ngày.
Mãi cho đến khi viện trưởng Yên uyển chuyển tỏ vẻ mình muốn chợp mắt một lát, cậu ta mới thu hồi giấy tờ, rời khỏi phòng bệnh, lúc đi ra còn cảm thấy có chút chưa đã nghiền.
Về phần hồi phục chức năng… không tồn tại.
Ban đầu Lâm Nguyên biết được chuyện này còn không quá để ở trong lòng, lúc ấy hắn ta đang không thoát ra khỏi phòng thí nghiệm được, liền để một phụ tá trong đoàn đội của mình đi lên xem một chút, thuận tiện phổ cập 8 lợi ích khoa học của việc phục hồi chức năng với giải phẫu gen cho viện trưởng nào đó.
Kết quả vị này phụ tá rất nhanh đã trở về, trước sau tốn thời gian không đến 10 phút.
Lâm Nguyên nghĩ rằng nhanh như vậy thì chắc chắn là rất thuận lợi, liền không hỏi nhiều.
Ai ngờ làm xong thí nghiệm, lại nghe ngóng mới biết được, phụ tá đáng yêu của hắn ta còn chẳng tìm được cơ hội nhắc đến hai chữ “phục hồi”.
Yên Tuy Chi một ngày lừa được ba người, bác sĩ Lâm tức đến bật cười.
Hắn ta xông lên tầng cao nhất trong thời gian chờ cơm tối, chỉ thấy Cố Yến đang nhận hai bữa ăn dinh dưỡng từ trong tay y tá.
Bữa ăn dinh dưỡng của bệnh viện đều căn cứ theo lời dặn của bác sĩ, chế biến riêng cho từng bệnh nhân.
Chắc chắn là có khỏe mạnh hợp lý, nhưng ăn ngon mỹ vị thì không thể nào.
Bác sĩ Lâm đã từng chủ động xin qua một phần, nghĩ muốn cảm động lây một chút.
Kết quả ăn một bữa làm hắn ta cảm thấy như cha mẹ chết, nói như thế nào đây… nhạt thấy bà luôn.
Hắn ta trông thấy bữa ăn dinh dưỡng mà bệnh viện nấu ra căn cứ theo yêu cầu của mình, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Nhưng dù sao hắn ta cũng có kinh nghiệm phong phú, chỉ một thoáng đã bình tĩnh lại, trước sau chân vào cửa cùng Cố Yến.
“Bác sĩ Lâm?” Yên Tuy Chi xỏ dép lê trong phòng bệnh, tiếp nhận bữa ăn dinh dưỡng trong tay Cố Yến, nâng lên với Lâm Nguyên, “Cậu tới chia sẻ cơm tối giúp chúng tôi sao?”
“Không.” Lâm Nguyên không cần suy nghĩ liền phủ định.
Yên Tuy Chi cười như không cười nhìn hắn ta.
Lâm Nguyên hắng giọng một cái, nói: “Tôi đến hỏi một chút, nghe nói hôm nay anh làm ba bác sĩ tức đến mức chạy mất?”
Yên Tuy Chi bật cười: “Ai đến cáo trạng linh tinh với cậu vậy?”
Cho dù người này đang ở bệnh viện, cũng không giảm bớt một bước lịch sự nào cả.
Trước khi mở phần ăn dinh dưỡng ra, anh đưa một tờ giấy từ khuẩn cho Cố Yến, mình lại rút một tờ khác, không chút hoang mang lau tay.
Với dáng vẻ thong dong bình tĩnh này, bác sĩ Lâm đã cảm thấy mình rơi xuống thế yếu rồi.
“Cáo trạng sai sao?” Lâm Nguyên yên lặng lui một bước trong lòng.
Yên Tuy Chi nói: “Đầu tiên, không phải ba bác sĩ.
Trong đó có một người là y tá, một người là nghiên cứu viên.
Tiếp theo, tôi thấy lúc bọn họ đi ra rất vui vẻ, ít nhất là đều cười toét miệng, không quá giống tức giận.
Cuối cùng, tôi đề nghị cậu xem camera một chút, đừng có mà ăn không nói xấu tôi.”
Lâm Nguyên nói không lại anh, lui thêm bước nữa trên mặt tâm lý.
“Cô nàng y tá kia từ trước đến nay đều mềm lòng, không đề cập nữa.
Bác sĩ Lý vừa tốt nghiệp cũng dễ dàng bị lừa, cũng không đề cập nữa.
Chỉ nói đến trợ lí kia của tôi, bình thường cậu ta cũng không dễ dàng bị kéo sang chủ đề khác, làm sao cũng bị anh lừa gạt.”
“Cái gì gọi là lừa gạt chứ…”
Yên Tuy Chi vừa định uốn nắn, Cố Yến lau sạch tay ném giấy trừ khuẩn vào trong thùng rác, giải thích với Lâm Nguyên: “Rất không khéo, trợ lí kia của anh tốt nghiệp đại học Metz, hình như còn học luật một năm, vừa vặn không đề phòng được loại lừa gạt này.”
Lâm Nguyên: “…”
Có phải người đại học Metz các cậu đều có độc hay không?
Hắn ta rất muốn về sau phòng thí nghiệm nhận người sẽ tăng thêm một