Edit: Bonnie
Lúc viện trưởng Yên “chết”, các trang web lớn sập gần nửa tháng, trên cơ bản tất cả mọi người đều ở trong quá trình đưa tang.
Cho dù là người không quen anh, đưa xong cũng quen hết.
Bây giờ ngài viện trưởng này lại đột nhiên sống dậy, các trang web lớn lại sập…
Không, các trang web lớn không có thời gian để sập, mà trực tiếp điên rồi.
Dù sao cuối cùng người tôi đều sẽ phải qua đời, nhưng mẹ nó đúng là chẳng có ai làm được xác chết vùng dậy cả.
Điên sớm nhất, là mạng Tổ Ong của phóng viên Bunche.
Hôm đó ông ta vừa đăng tin, độ hot liền tăng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Bunche viết bài còn đang đắm chìm trong “Tôi đã đi đâu! Tôi đã nhìn thấy ai! Rốt cuộc tôi đang nói cái gì!”, đang lúc mờ mịt, ông chủ đã vui mở miệng.
Ông ta cực kỳ phấn khởi ép Bunche gọi điện cho Yên Tuy Chi, biểu đạt sự kích động và biết ơn của mình: “Viện trưởng cậu có biết không! Từ lúc chúng tôi thành lập đến nay, chưa bao giờ được nổi tiếng và có nhiều người người xem như vậy!!! Ha ha ha ha ha ha—”
Lúc đó Yên Tuy Chi vừa về biệt thự.
Anh đang thay giày ở cửa ra vào, đã bị giọng nói của ông ta làm cho đau hết cả đầu.
Anh tháo tai nghe ra, đặt lên trên tủ đứng ở bên cạnh, cũng không thèm nghe một loạt những lời ba hoa chích choè ca ngợi của ông chủ mạng Tổ Ong.
Anh bình tĩnh thay dép xong, cởi áo khoác phủ lên giá áo, lại xắn ống tay áo sơ mi lên hai lần.
Tính toán đối phương cũng nên thở, lúc này mới đeo tai nghe lên một lần nữa, nhã nhặn lễ phép nói: “Tôi nghe thấy rồi, chúc mừng.”
Cố Yến bên cạnh nghe được câu nói dối này thì đơ mặt nhìn anh.
Yên Tuy Chi bị vẻ mặt “để tôi coi thầy nói hươu nói vượn” của hắn chọc cười.
Anh cứ mỉm cười nói với ông chủ mạng Tổ Ong bên kia: “Nếu thật sự như thế, vậy tôi đề nghị ông nên chuẩn bị thêm mấy nhân viên kỹ thuật khẩn cấp.”
Cách anh nói chuyện vẫn rất nhẹ nhàng, cộng thêm bệnh nặng mới khỏi, giọng nói yếu ớt không đủ lớn.
Ít nhất ông chủ mạng Tổ Ong đang hưng phấn căn bản không nghe rõ, ông ta “ừ” vài tiếng, lại bắt đầu cười ha ha ha nói: “Lần này đúng là một tin tức lớn! Không đúng! Đâu chỉ là lớn! Căn bản là nổ tung luôn!”
Yên Tuy Chi lại bị giọng nói kia làm cho ung tai, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại, mà khách khí nói: “…Vậy cứ nổ đi.”
Vừa cúp máy không bao lâu, mạng Tổ Ong liền nổ thật.
Bị người ta chen lấn đến sập.
Người thứ hai bị điên là chính Bunche.
Từ lúc mạng Tổ Ong bị sập, những người muốn biết rõ chuyện hơn liền bắt đầu điên cuồng gọi cho ông ta.
Đồng nghiệp, bạn bè, người nhà, còn có một số người xa lạ ông ta căn bản không quen biết, khiến cho ông ta cực kì hối hận vì đã để lại số truyền tin của mình trên mạng.
Ông ta không chống đỡ được bao lâu, liền bắt đầu gửi tin nhắn khóc lóc với viện trưởng Yên:
[Máy thông minh của tôi rung đến mức giống như vòng tay mát xa luôn, ròng rã hai giờ… ròng rã hai giờ không ngừng một giây nào cả.
Tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ năng lực tạo tin tức của cậu, cả đời tôi chưa bao giờ gặp được tin tức điên rồ như thế.]
Nửa ngày sau, đối phương mới trả lời:
[Đừng khách khí, tôi vẫn sẽ nhận hai cái đầu của ông và học trò ông mà.]
Bunche: “…”
Hussey: “…Vì sao lại tính cả tôi?”
Bunche không nhịn được:
[Sao cậu lại bình tĩnh như vậy? Không phải người nên bị quấy rầy nhiều nhất là cậu sao?]
Không chỉ Bunche, rất nhiều người đều âm thầm nghĩ như vậy.
Trong văn phòng đối tác của luật sở Nam Thập Tự, phòng ở tận cùng bên trong đang đóng chặt cửa sổ.
Người được rất nhiều người tôn kính gọi là Cao tiên sinh đang ngồi ở sau bàn công tác, đeo tai nghe truyền tin.
“Tin tức có đúng hay không? Xác định chỉ nhắc đến những việc này?” Ông ta cau mày hỏi.
“Chỉ có những chuyện đó, phóng viên kia không phải người nổi tiếng gì, chắc hẳn cũng là lần đầu gặp phải chuyện này.
Tôi đã tìm một số người đi nói bóng nói gió.
Cho dù là ở luật sở, hay là Man… bên ông chủ, ông ta đều không nhắc đến, không chỉ không nhắc đến, phóng viên kia còn nói rất mờ mịt, căn bản không cảm thấy giữa những chuyện này có liên quan gì.”
Cao tiên sinh chống cằm nghĩ một hồi, “Nếu như không phải phóng viên diễn quá tốt, thì đúng là không biết thật.”
“Một phóng viên thì diễn kiểu gì, tôi nghe nói đối phương là một người rất thẳng thắn, có nịnh nọt hay đắc tội người ta thì đều viết rõ ở trên mặt.”
Cao tiên sinh chậm rãi gật đầu, ngón tay gõ mấy lần lên trên bàn: “…Nếu như người chết đi sống lại kia thật sự tra ra cái gì, muốn làm lớn chuyện, hẳn là phải đưa tin tức cho phóng viên trước, dù sao được chú ý luôn là quan trọng nhất.
Hẳn phải nhử mồi trước, khiến mọi người tò mò, rồi mới rèn sắt khi còn nóng.”
“Đúng vậy, không sai.
Bây giờ cậu ta không nói gì, không phải chúng ta có thể phán đoán là cậu ta còn chưa biết sao? Hoặc là biết còn chưa đủ nhiều, ít nhất vẫn chưa lấy được chứng cứ về chúng ta và ông chủ?”
“Khó mà nói, yên lặng theo dõi đi, cứ xem tình hình trong hai ngày trước đã.”
“Yên lặng theo dõi? Không làm gì sao? Nhỡ may viện trưởng kia không nhịn được lại làm ra vài việc gì đó thì sao?”
“Làm cái gì? Bây giờ nhảy ra ngoài là sợ người khác không chú ý đến sao? Đừng ngu ngốc nữa.
Còn viện trưởng kia… ít nhất trong hai ngày này cậu ta sẽ không thể để ý đến điều gì khác.” Cao tiên sinh cười nhạo một tiếng, “Bây giờ cậu ta đang đặt mình ở đầu sóng ngọn gió, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu ta, an toàn thì an toàn, nhưng chính cậu ta cũng không làm được cái gì cả.
Huống hồ… bây giờ cậu ta phải bị quấy rối đến mức máy thông bị cũng phải đơ luôn nhỉ? Nói không chừng đang gọi điện cũng bị ngắt mất ấy chứ?”
“Ha ha ha chắc hẳn rồi!”
Những người này đều có tâm trạng xem kịch vui, chờ Yên Tuy Chi bị quấy rối đến phát điên.
Nhưng mà ở bên trong biệt thự trung tâm thành phố, Yên Tuy Chi hẳn phải đang chịu gió bão đang ngồi trên ghế sô pha nhắn lại cho Bunche:
[Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi cũng không thấy phiền lắm.]
Bunche:
[Vì sao? Làm sao có thể??! Tôi còn bị quấy rối như vậy, sao cậu lại không có việc gì??! Trên trang chủ của đại học Metz có toàn bộ phương thức liên lạc của cậu mà!]
Yên Tuy Chi:
[Ồ.
Nhưng bây giờ tôi đang dùng số của thực tập sinh mà.]
Bunche: “…”
Ngài phóng viên còn chưa kịp thở, Yên Tuy Chi lại gửi cho ông ta một tin