Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 1


trước sau


Tin hot: "Tập đoàn tài chính Cung thị phá sản, chính thức bị khai trừ khỏi giới tài chính!"
Xoang---
Âm thanh chói tai vang lên.

Hàng loạt bình hoa cẩm xứ đắt tiền bị đánh vỡ không thương tiếc.

Ngọc Mỹ Liên sắc mặt đầy tức giận, hai mắt đỏ ngầu, liên tục ném bình hoa xuống nền nhà.

Những mảnh vỡ tung toé bắn khắp nơi.

Khuôn miệng vốn duyên dáng nay lại thốt ra mấy tiếng chửi thậm tệ:
- Đúng là thằng đàn ông vô dụng mà.

Chết rồi lại bỏ một khoản nợ cho tôi, muốn kéo tôi chết cùng ông đấy à!
Vài người giúp việc đứng tụ quanh một bên, ai nấy đều giương mắt xem chuyện.

Dường như chẳng có ai thèm muốn tiến tới ngăn cản hành động của Ngọc Mỹ Liên, mặc cho bà ta náo loạn phát điên.

Lúc này từ trên lầu có một bóng hình chạy vội vã đi xuống.

Đôi chân trần trắng nõn, lao vội đến, giây phút đôi chân nhỏ bị ghim đầy rẫy những mảnh vỡ của bình hoa.
Lòng bàn chân ướm đỏ một mảng máu.

Màu trắng sạch sẽ của làn da, hoà cùng với màu đỏ tươi của máu, ánh lên cảnh tượng rất không hài hoà, rất phản loạn.


Có điều, người đó lại chẳng thể cảm nhận được gì hết.
Cung Ân Tố, con gái lớn của Cung gia, vội vàng chạy đến cạnh người mẹ kế của mình, Ngọc Mỹ Liên.
Cung Ân Tố vừa chạy đến, liền ra sức nắm chặt lấy một bên cánh tay của bà, lay mạnh rồi nức nở nói:
- Dì à, con xin dì hãy mau dừng lại đi.
Giọng nói đầy sự đau buồn, xen lẫn lại là nỗi oan trách và khinh bỉ vô cùng lớn của Cung Ân Tố.

Khuôn mặt xinh đẹp một cách tinh tế, nay đắm chìm trong những giọt lệ lấp lánh phủ đầy hai bên má.

Đôi mắt muộn phiền, mệt mỏi.

Khoé mắt đỏ đỏ, có lẽ là do khóc quá nhiều.

Hai tiếng trước.
Cung Ân Tố cùng bạn bè thân thiết cùng lớp của mình, tổ chức buổi lễ trưởng thành nhỏ dành cho cô.

Hôm nay là sinh nhật của Cung Ân Tố, vừa lúc cô tròn 18 tuổi.

Một độ tuổi vừa đẹp, vừa rực rỡ.

Cô là đại tiểu thư của Cung gia, một gia đình giàu có, rất có tiếng tăm ở thành phố A.

Tính cách của cô vốn rất hiền hoà, chưa từng bày tỏ thái độ kiêu căng với ai khác.

Mặt khác, Cung Ân Tố mang nét đẹp thừa hưởng từ mẹ ruột của mình, đôi mắt hạnh long lanh, hoà hợp cùng đôi chân mày thanh tú, hai hàng mi dài và cong, trông rất câu dẫn lòng người.

Mẹ ruột của Cung Ân Tố mất sớm, lại còn mất khi cô còn rất nhỏ.

Nhưng mỗi khi nhìn ảnh cũ của mẹ, lại nhìn vào gương xem chính mình.

Cung Ân Tố cảm thấy bản thân rất may mắn, và hạnh phúc.

Cô nhìn bản thân, lại tưởng như đang được nhìn mẹ, được ở bên cạnh mẹ suốt một đời.

Hôm nay sinh nhật 18 tuổi của Cung Ân Tố, cô phá lệ một lần, theo sự lôi kéo của bạn bè, quyết định vào quán bar, say sưa chơi một lần trong đời.

Đáng lẽ cha của cô, ông Cung Nhâm sẽ cấm cô ra vào nơi đó, và sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật long trọng cho cô.

Nhưng Cung Ân Tố muốn thử nếm trải thứ gọi là "tuổi nổi loạn", cô năn nỉ Cung Nhâm suốt một tuần.

Cung Nhâm thấy con gái cũng đã lớn, trong lòng lại luôn ra sức yêu chiều con, ông đành ngậm ngùi thuận theo ý con.

Cung Ân Tố đặt một căn phòng VIP, chỉ có cô và bạn bè của cô mới ra vào được.

Một đám bạn đang lựa chọn những món nước có cồn.


Cung Ân Tố không rành về nó, nên mặc phận giao cho bạn xử lý, cứ tự nhiên lựa chọn thức

uống cho cô.
Sau khi chọn đồ uống, Cung Ân Tố ngồi ngay ngắn ở trên ghê sô pha êm ái, thân mặc chiếc váy đen, cổ váy khoét sâu ngực, góc váy vừa vặn lên cao đầu gối, trông vô cùng gợi cảm.

Dáng vẻ của cô trước đó vốn thanh thuần, nay mặc chiếc váy đen này, càng lúc càng bộc lộ ra sự kiều diễm chết người.

Cung Ân Tố ngồi im được một lúc, điện thoại trong túi xách reo lên tiếng chuông.

Cô nhanh chóng lấy ra xem, là ai đang gọi đến.

Vừa nhìn là hiện lên hai chữ "Cha yêu".

Cung Ân Tố cứ ngỡ cha là đang lo lắng cho mình, sợ cô lần đầu đến nơi xa lạ sẽ không quen thuộc.

Phút chốc lòng cô ẩn hiện lên một nguồn ấm áp.

Cô nhoẻn miệng cười, nhanh tay bắt máy.

Vài giây sau, khuôn mặt tinh tế của Cung Ân Tố biến sắc, bất động.

Môi cô mấp máy không nói thành lời.

Phía bên kia điện thoại, một câu nói gấp gáp, như ẩn như hiện khắc sâu vào tâm trí Cung Ân Tố.
- Xin lỗi, có phải người nhà của ông Cung Nhâm không? Ông ấy bị tai nạn xe, đang rất nguy kịch, xin người nhà mau chóng tới bệnh viện.
Cung Ân Tố run rẩy, tay cầm điện thoại vô lực rơi xuống đất.

Một cô gái ngồi cạnh bên thấy biểu hiện Cung Ân Tô khác lạ, nhanh chóng nhích người ngồi sát lại, lên tiếng hỏi thăm:
- Tố Tố, cậu sao thế?
Khoé mắt dần đỏ lên, Cung Ân Tố cúi người nhặt điện thoại lên, bước chân khẩn trương tiến đến cửa phòng to lớn.

Cô dứt khoát mạnh mẽ đẩy cửa phòng, lao đi.


Vô tình lại đúng trúng một người đàn ông.

Cung Ân Tố nào có thời gian nhìn xem người đó là ai, cũng không có sức để mà mở lời xin lỗi.
Bên trong phòng VIP, cô bạn gái vừa bị Cung Ân Tố làm ngơ, hiện giờ sắc mặt đang cực kỳ khó coi.

Cô ta chưa từng nghĩ rằng, người nhu nhược như Cung Ân Tố lại dám lơ đãng với mình.

Diệp Nhi nghiến răng, quay đầu nói chuyện với mấy người bạn khác trong phòng, giọng nói đánh đá cất lên:
- Trời ạ, đại tiểu thư của chúng ta bỏ về mất rồi.

Coi như chầu này tôi bao, mọi người cứ thoải mái.
Vài người nghe thấy Diệp Nhi nói thế, nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía chỗ mà Cung Ấn Tô vừa ngồi lúc nãy.

Một, hai người lên tiếng trách móc:
- Không phải chứ, mời người khác đến, chưa gì đã bỏ về, thật không lịch sự chút nào cả.

Có người lại phụ hoạ, xen vào nói:
- Ở đây đúng là chỉ có mỗi Diệp Nhi là tốt nhất, phóng khoáng với bạn bè nhất.

Haha.
Người nói, người khen Diệp Nhi, người lại xem thường, khinh bỉ Cung Ân Tố.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện