Đến sáng hôm sau, vừa hay lại là cuối tuần, nhưng thời gian sinh lý của Cung Ân Tố rất có quy luật, trước sau đều dậy rất sớm.
Cung Ân Tố vệ sinh cá nhân xong, thay cho mình một chiếc váy chữ A thoải mái, tóc cột đuôi ngựa phía sau, mỗi lần đi một bước đều lắc lắc trông rất tinh nghịch, rất hợp với độ tuổi thanh xuân 18 của Cung Ân Tố.
Làn da lúc sáng sớm trông rất tươi mát, dù rằng hồi đêm chỗ ngủ không quen lắm, nhưng nước da vẫn như cũ, hồng hào rạng rỡ.
Cung Ân Tố có thói quen thích để mặt mộc, nên mỗi lần thức dậy, cũng chẳng tốn nhiều thời gian để sửa soạn cho lắm.
Đi xuống dưới nhà bếp, theo ký ức ngày hôm qua, đường đến phòng bếp khá gần, không xa cầu thang cho lắm.
Vừa thấy một cô gái trẻ trung tươi tắn xuất hiện ở cửa bếp, thím Hai, người làm lâu năm của nhà giật mình.
Tuổi trẻ đa phần dành ngày nghỉ này để ngủ nướng, có người còn tiếc nuối không thể ngủ suốt một ngày, không nghĩ rằng Cung Ân Tố lại dậy sớm như thế.
Mà đặc biệt hơn chính là, Cung Ân Tố muốn vào phụ bếp giúp thím Hai.
Thím Hai xua tay lắc đầu không đồng ý, khoé mắt nhíu lại tỏ vẻ khó xử, nhưng thực chất bên miệng lại cười cười ưng ý tính cách hiểu chuyện của Cung Ân Tố.
Cung Ân Tố e ngại, tự nhận bản thân thật sự cũng không giỏi nấu nướng gì cả, vì trước giờ cô thật sự chưa đụng vào dao thớt.
Nhưng sợ ngồi không mãi sẽ chán, lại có chút không thích hợp, dù sao đây vẫn là nhà của Hứa Hiên Trạch.
Vì thế Cung Ân Tố chỉ dám đứng nhìn thím Hai nấu bữa sáng, nếu có cần làm mấy việc vặt, thì không cần quá phố trương, cứ giao hết cho Cung Ân Tố.
Thím Hai vui vẻ, một bên vừa nấu ăn, một bên vừa ra sức chỉ dẫn cho Cung Ân Tố.
Cô rất ham học, nhưng mà về việc nấu nướng thì không tốt cho lắm.
Mãi tận nửa tiếng sau mới nấu xong một bữa sáng, vừa đúng 7h sáng.
Hứa Hiên Trạch vốn đã tỉnh từ lúc 6h, nhưng vừa thức dậy, anh liền đến thư phòng tiếp tục xử lý công văn.
Khi bước xuống phòng bếp, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô gái nhỏ, Hứa Hiên Trạch không khỏi cười mỉm, cảm thấy anh trai Cung Nhâm của mình nuôi dậy con gái rất tốt.
Bản thân dù mang tiếng "Chú nhỏ" trên danh dự, nhưng ít ra vẫn cảm thấy tự hào thay.
Ngồi vào bàn ăn, hiện chỉ có mỗi Cung Ân Tố và Hứa Hiên Trạch.
Thím Hai thì cùng mấy cô chú giúp việc khác ăn riêng, còn Cung Ngọc thì dễ gì vào ngày nghỉ này mà dậy sớm cơ chứ.
Cậu vẫn còn đang vô cùng mê ngủ ở trên phòng.
Lại nghĩ, cậu vừa mới khoẻ sau cơn ốm sốt, nên Cung Ân Tố nhắm mắt cho qua, tiếp tục cho cậu hưởng thụ giấc ngủ.
Không khí suốt bàn ăn vô cùng tĩnh lặng, ngoài trừ tiếng leng keng của dao nĩa ra.
Mãi Hứa Hiên Trạch mới bắt đầu lên tiếng:
- Hôm nay cháu có dự định gì không?
Cung Ân Tố nuốt cho xong miếng thịt nguội, mới bắt đầu trả lời:
- Dạ hôm nay cháu có ca làm lúc 9h sáng.
Lát nữa ăn xong sẽ sửa soạn đi ngay.
Kể từ đêm hôm qua, lúc bắt đầu ký hợp đồng với Hứa Hiên Trạch, Cung Ân Tố cũng đã tự thay đổi cách xưng hô của mình đối với Hứa Hiên Trạch.
Lúc trước còn xưng "anh-tôi", bây giờ liền đổi thành "chú- cháu".
Dù thế nào Cung Ân Tố vẫn cảm thấy không ngượng chút nào cả, xưng hô rất tự nhiên.
Có lẽ là do nhìn bề ngoài chững chạc của Hứa Hiên Trạch, làm cô cảm thấy bản thân trở nên trẻ con đi vài phần.
Hứa Hiên Trạch bỏ ly cà phê xuống, âm giọng đều đều nói:
- Ừm, thế thì lát chú sẽ chở cháu đi.
- Không cần phiền chú đâu ạ, tiệm hoa cũng gần đây, cháu tự đi được ạ.
- Không phiền.
Cung Ân Tố vẫn còn muốn cố chấp từ chối, nhưng đến khi Hứa Hiên Trạch nói câu "không phiền", cô ngay lập tức im lặng, chẳng dám phản bác lại.
Chắc hẳn do khí thế quá bức người anh, khiến cô có chút e dè, sợ sệt.
Cung Ân Tố ăn xong, tiếp tục đi đến phòng của Cung Ngọc gọi cậu dậy.
Nhìn khuôn mặt