Cung Ngọc đang ngồi chơi xếp hình ở phòng khách, thấy chú nhỏ lẫn cả chị Ân Tố cùng đi vào, cậu phấn khích buông miếng xếp hình trên tay xuống, nhanh chân chạy đến chỗ của hai người.
Cậu dang đôi tay nhỏ bé ra, ôm lấy bắp đùi trắng nõn của Cung Ân Tố.
Ngoài trời khí lạnh, làn da của cô có chút lạnh.
Nhưng thân nhiệt Cung Ngọc ấm áp, không ảnh hưởng gì nhiều.
Hứa Hiên Trạch ngồi xổm xuống, tay xoa đầu Cung Ngọc.
Như nhớ ra gì đó, vừa hay cũng thật thuận tiện, anh liền ôm Cung Ngọc trên tay, rồi đứng dậy.
Ánh mắt dịu dàng nhìn Cung Ân Tố, nói và mong chờ ý kiến của cô:
- Hay sẵn dịp chú đưa hai cháu ra ngoài ăn một bữa ngon có được không?
Cung Ân Tố đã quen sống tiết kiệm, nếu cần thiết thì ăn ở ngoài, còn không thì vẫn sẽ luôn ăn tại nhà.
Thấy thế miệng liền muốn lên tiếng từ chối, nào ngờ Cung Ngọc cạnh bên đã cướp lời:
- Dạ muốn, cháu muốn đi ăn Pizza, còn có cả gà rán ạ.
- Ừm, được.
Đúng ý với Hứa Hiên Trạch, anh cưng nựng cái mũi nhỏ của Cung Ngọc, cậu bị nhột liền cười khúc khích.
Cung Ân Tố nuốt ngược lời tính nói vào lại trong bụng, mắt nhìn Cung Ngọc cười cười rồi nhìn đến Hứa Hiên Trạch.
- Thế để cháu lên thay đồ ạ.
- Ừm, chú cũng cần phải đi thay nữa.
Cả Cung Ngọc nữa đấy.
Cung Ngọc vui vẻ dạ một tiếng.
Sau đó cậu được bế qua tay của cô bảo mẫu, cô ấy bế cậu về phòng để thay đồ ra ngoài.
Cả ba người trùng hợp đều là những người biết quản lý thời gian, vừa đúng 15 phút, tất cả đều có mặt ở ngoài xe.
Lần này không cần nhờ tài xế, Hứa Hiên Trạch tự mình lái xe chở hai đứa cháu nhỏ đi ăn.
Ngồi trên xe, Cung Ngọc cứ ngồi không yên, hết nhún nhảy, rồi lăn qua lăn lại ở dãy ghế phía sau.
Sợ cậu bị té ngã, Cung Ân Tố phải dùng hết mọi sức kìm chế cái bản tính hiếu động của cậu lại.
Tới trung tâm thương mại của thành phố A.
Ở đây tập hợp rất nhiều cửa hàng khác nhau, từ quần áo, trang sức, mỹ phẩm cho đến cả thức ăn nước uống, mọi thứ đều có đủ.
Việc đến trung tâm thương mại cũng rất thuận tiện.
Nếu lát nữa ăn xong, cả ba người vẫn có thể đi dạo mua sắm cho tiêu thức ăn, còn có cả khu vui chơi giải trí trẻ em, đặc biệt thích hợp với Cung Ngọc.
Hứa Hiên Trạch chiều theo ý của Cung Ngọc, dẫn cậu vào tiệm Pizza.
Kêu cho cậu tận một cái Pizza hải sản size M.
Hứa Hiên Trạch và Cung Ân Tố đều giống nhau, không hứng thua với Pizza cho lắm, nên cả hai cùng gọi món mì Ý hải sản.
Suốt bữa ăn đều toàn tiếng nói của Cung Ngọc, lâu lâu mới có giọng của Cung Ân Tố xen vào.
Hứa Hiên Trạch là người lớn nhất trong đây, hiển nhiên bắt buộc phải nói thật nhiều để đáp lại mấy lời non trẻ của Cung Ngọc.
Cung Ân Tố cảm thấy bất lực thay cho Hứa Hiên Trạch.
Người hăng say nói, người bị ép buộc đáp lời.
Ăn xong bữa tối, Hứa Hiên Trạch đương nhiên là thanh toán.
Cung Ân Tố tuy hơi ngại nhưng vẫn đáp ứng hành động của anh.
Dù sao anh cũng là chú nhỏ của cô mà.
- Đã no rồi chứ?
Hứa Hiên Trạch đưa mắt nhìn về phía Cung Ân Tố, chính là đang hỏi đến