Cô gái nhỏ thất thần ngồi giữa bệ ghế ở sân thể dục.
Bạn học đi ngang qua còn nghị luận với nhau, tưởng đâu cô bạn nhỏ này có vấn đề về đầu óc, ai đời giữa trưa ngồi phơi nắng ở đây.
Tổ Nhi từ sau khi nghe được lời tỏ tình đầy bất ngờ của Tang Niên, cô vẫn cứ ngồi thẫn thờ một chỗ, ai hỏi gì cũng không nói.
Nhớ lại 15 phút trước....
Tang Niên thành thật tỏ tình, Tổ Nhi cứng rắn cự tuyệt, đẩy cậu ra xa, sau đó một mạch xoay người rời đi.
Cô cứ chạy xa tránh mặt Tang Niên, tìm đến góc ghế ở giữa sân thể dục, mặc cho trời đang nắng gắt cô vẫn ngồi lặng người tại chỗ.
Đến khi Cung Ân Tố đến gần, Tổ Nhi mới chịu phản ứng lại.
Tổ Nhi lao vội vào lồng ngực của Cung Ân Tố, chẳng biết vì sao mà khóc nấc lên:
- Ô....ô....ô, Tố Tố, mình phải làm sao bây giờ? Tang....Tang Niên tỏ tình với mình.
Lời vừa nói ra, tuy còn mang âm đứt quãng không rành mạch, nhưng Cung Ân Tố vẫn có thể hiểu được.
Miệng khẽ cười, tay vuốt vuốt lưng an ủi Tổ Nhi, cô nhẹ nhàng nói:
- Thế tại sao cậu lại khóc thành bộ dạng như này?
- Thì tại....mình chưa từng nghĩ cậu ấy sẽ thích mình.
Tổ Nhi ngồi thẳng lưng trở lại, mũi khịt khịt, bắt đầu suy nghĩ kỹ càng về vấn đề oan trái này.
Cứ nghĩ đến tâm tư càng rối loạn...!
Cung Ân Tố ngồi cạnh nhìn thấy bộ dạng suy tư của Tổ Nhi, thầm cười trộm, nhưng không dám phô trương.
Hồi sau Cung Ân Tố mới lên tiếng tiếp:
- Với cậu thì sao? Cậu có cảm giác gì với người tên Tang Niên đó không?
- Mình ....
Tổ Nhi ngẫm nghĩ ngập ngừng.
Môi nhẹ nhẹ mím chặt lại, gắt gao nhìn thẳng vào Cung Ân Tố, dứt khoát nói:
- Cậu ấy luôn hung dữ với tớ, tớ rất ghét...!
Nói xong Tổ Nhi liền đứng dậy về lớp, để lại Cung Ân Tố ngồi một mình ở giữa sân thể dục.
Chẳng biết lý do gì, mà Cung Ân Tố cứ cười mãi, dường như là đã hiểu được sâu xa trong lời nói của Tổ Nhi.
Cô khẳng đỉnh, Tổ Nhi chính là cũng có cảm giác trên mức tình bạn đối với Tang Niên.
Ngoài mặt luôn tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng thực chất giọng điệu, ánh mắt của Tổ Nhi luôn ẩn chứa bóng hình của Tang Niên.
Cung Ân Tố thật sự khẳng định điều mình nghĩ luôn chính xác.
Ngồi thêm được một lúc, Cung Ân Tố cũng nhanh chóng đứng dậy về lại lớp học của mình.
Hai ngày tiếp theo, Tổ Nhi luôn cố gắng mọi khả năng tránh né Tang Niên.
Cậu vẫn luôn duy trì thái độ nghiêm túc và thành khẩn.
Mỗi lần có tiếng chuông reo ra chơi và nghỉ trưa, ra về, Tang Niên luôn là người có mặt sớm nhất đứng trước cửa lớp 12-5 chờ đợi.
Chỉ là dù thế nào vẫn chẳng bẳng cô sóc nhỏ Tổ Nhi kia.
Chuông còn chưa reo, Tổ Nhi đã chuẩn bị đứng dậy chạy ra khỏi lớp.
Nhìn bộ dáng hối hả của cô như thế, Cung Ân Tố thật muốn cười to, mặc kệ có gạt bỏ đi nét mặt lạnh lùng vốn có của mình.
.......
Đêm nay vô cùng đặc biệt, là ngày diễn ra đám cưới của Ngọc Mỹ Liên.
Đáng lý là phải đến tháng một năm sau, nhưng chẳng biết vì nguyên do gì, lễ cưới bị dồn lên tận một tháng.
Chính vì ngày đặc biệt hôm nay, "Mẹ kế tái hôn", Cung Ân Tố thân phận con kế, ít nhiều gì cũng phải tặng quà cáp cho "mẹ kế" thì mới đúng lễ nghĩa, phép tắc.
Thế nên đêm nay, hẳn là món quà của Cung Ân Tố chắc chắn sẽ góp phần làm tăng không khí lễ cưới của "mẹ kế cũ".
Tối 7h, tại khách sạn 5 sao có tiếng của thành phố A, ánh đèn sang trọng lấp loé giữa một đêm phố xa hoa.
Trước khách sạn Rintle, hàng loạt những siêu xe sang chảnh đậu trước khách sản, có thể thấy được tầm ảnh hưởng to lớn của chủ bữa tiệc.
Cung Ân Tố là người đến nơi đầu tiên, vì phải dành chút thời gian chuẩn bị quà dâng lễ.
Hứa Hiên Trạch tuy không đi cùng Cung Ân Tố tham gia bữa tiệc, nhưng với tư cách chú nhỏ, anh vẫn rất nghiêm túc lái xe xịn chở cô đi, trước hết cũng là vì sự an toàn của cô.
Chở đến trước sảnh khách sạn, nhìn bóng dáng xinh đẹp lấp lánh của Cung Ân Tố khi đã đi vào trong, Hứa Hiên Trạch lúc này mới an tâm đạp chân ga, di chuyển bánh lái trở về nhà.
Tiệc cưới tối này của Ngọc Mỹ Liên hết phần xa hoa, được xem như là bậc nhất ở khu phố lúc này.
Ai cũng biết rõ, cô dâu Ngọc Mỹ Liên hôm nay diện cho mình bộ váy cưới vô cùng sang chảnh, được nhà thiết kế có tiếng trong nước thiết kế riêng.
Khách mời cũng biết, tuy Ngọc