Hứa Hiên Trạch về nhà lúc 11h40, thấy căn nhà tối thui và trở nên yên tĩnh, biết rõ mọi người đã ngủ say.
Anh chậm rãi đi về phòng của mình.
Ngồi im lặng trên chiếc giường đơn, mùi rượu nồng nàn trên người anh, dần lan toả khắp căn phòng kín đáo.
Anh nheo mắt khó chịu, tửu lượng của anh vốn vô cùng tốt, nhưng hôm nay trong lúc uống rượu, anh cứ nhớ đến hình ảnh của Cung Ân Tố.
Từ cô gái nhỏ tóc cột hai sừng, cho đến lúc lớn, mái tóc thả dài trên lưng, làn gió nhẹ cứ khẽ thổi bay, làm cho mái tóc đung đưa trong gió.
Kéo theo chính là hình ảnh cô nhìn anh, nở nụ cười đầy thanh thuần, không nhiễm chút bụi bẩn của thế gian.
Càng nghĩ đến cô, anh lại càng hăng say uống rượu, uống đến mức đầu trở nên ong ong, dù cho bản thân vẫn còn ý thức, nhưng những bước đi của anh vô cùng xiên vẹo, không thẳng đứng như mọi khi.
Cũng nhờ mấy người bạn giúp đỡ đưa ra xe, nên Hứa Hiên Trạch mới an toàn mà đi không bị té ngã.
Hít một hơi để tỉnh táo, mùi rượu vẫn cứ bay bay vào mũi Hứa Hiên Trạch, anh nhíu mày đứng dậy, cứ thế đi ra ngoài cửa phòng.
Theo lối đi quen thuộc, đứng trước cửa phòng Cung Ân Tố, anh thầm lặng nhắc nhở bản thân, chỉ là muốn ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cô mà thôi.
Chỉ một chút mà thôi! !
Chẳng dám lề mề kéo dài thời gian, tay anh vặn chốt cửa đi vào.
Ánh đèn sáng bừng trong phòng ngủ rọi thẳng vào mắt anh.
Khi nãy trong phòng lẫn trong nhà đều tắt đèn, anh đi tới phòng cô cũng chỉ vì đi theo trí nhớ và trực giác của mình.
Nhìn thấy ánh đèn bất ngờ chiếu đến, Hứa Hiên Trạch khó chịu nhăn mặt.
Lại nghĩ tại sao bây giờ Cung Ân Tố vẫn còn chưa ngủ, thấy thế anh vội tỉnh rượu.
Nếu cô còn chưa ngủ, thế thì bây giờ anh đi đến phòng của cô, lát nữa cô hỏi thì anh biết phải trả lời như nào.
Chẳng lẽ lại nói, "Sợ cháu chưa đắp chăn kỹ, nên chú tới để giúp đỡ.
"?
Ngu ngốc lại quá biến thái.
Làm gì có người chú nào lẻn vào phòng cháu gái lúc nửa đêm, dù cho có là đắp hộ chăn đi nữa thì vẫn không được.
Cháu gái trước sau gì cũng là người lớn rồi mà, có muốn quan tâm thì cũng phải là đối với đứa trẻ Cung Ngọc kia kìa.
Tự tố giác được hành động điên rồ của mình.
Mồ hôi lạnh trên vầng trán của Hứa Hiên Trạch không ngừng rơi ra.
Ánh mắt đảo quanh một vòng trong phòng, anh lại phát hiện, Cung Ân Tố không có mặt ở đây.
Chắc có lẽ là đã đi uống nước! !
Nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng Cung Ân Tố, thế rồi bước chân liền khựng lại.
Cuốn tiểu thuyết ở trên giường Cung Ân Tố, vì khi nãy hấp tấp đi uống nước, nên cô đặt đại ở ngay mép giường.
Nói đúng hơn là đặt quyển sách ở vị trí ngay giữa ranh giới trên giường và giữa không trung.
Lúc này bất ngờ cuốn tiểu thuyết rơi xuống, vang lên âm thanh nhỏ, nhưng đủ lọt vào tai của Hứa Hiên Trạch.
Rồi chẳng biết vì lực hút nào, anh cứ thế tò mò đi tới, giở ra cái tính tốt bụng giúp cô nhặt quyển sách.
Rồi chẳng biết vì cơ duyên nào, từng dòng chữ trên trang giấy đập thẳng vào mắt Hứa Hiên Trạch.
Trong người có hơi rượu, dù thế tầm nhìn của anh vẫn còn rất rõ, khi nãy cũng vì nhận ra Cung Ân Tố còn thức, nên anh cũng hơi tỉnh rượu.
Đôi mắt lướt qua từng dòng chữ:
"Đàm Hinh Trang, anh mau cho cây gậy lớn ấy vào hang nhỏ của em đi, em ngứa quá! "
!.
.
"Tiểu bảo bối, em thật là thiếu ăn mà! "
"Đàm Hinh Trang dùng lực eo vô cùng mạnh mẽ, thẳng tiến đâm thẳng vào hang ngọc bích nhỏ của Đàm Tố, tiếng kêu mĩ miều lại vô