Vào lớp học, nhìn thấy Tổ Nhi cứ ngồi thẫn thờ mãi, theo như Cung Ân Tố biết, thì dạo gần đây mối quan hệ của Tổ Nhi với Tang Niên rất tệ.
Người muốn gặp mặt, người thì cứ tìm cách tránh né.
Riết rồi trong trường Nhất Trung xuất hiện hai vị trẻ tuổi thích chơi trò mèo vờn chuột, chơi mãi tận một tuần mà vẫn chẳng chịu chán.
Cung Ân Tố tới gần, gõ lên mặt bàn học của Tổ Nhi, nghe âm thanh "Cộc cộc" vang lên, bản năng sợ sệt, tưởng rằng Tang Niên, nên Tổ Nhi đứng bật dậy lùi người ra phía sau.
Hành động bất ngờ này khiến cho ghế ngồi va phải bàn học phía sau, vang lên âm thanh khá to, cũng may mà lớp học hiện giờ vẫn chưa đông học sinh, nên cũng chẳng thu hút nhiều bạn học nhìn đến.
Nhìn rõ người trước mặt là Cung Ân Tố, Tổ Nhi thở phào nhẹ nhõm, nét mặt đầy mệt mỏi mà than vãn:
- Trời ạ, rốt cuộc mình phải sống trốn tránh như vậy đến bao giờ đây.
Hiểu rõ tình cảnh đầy oan trái của cô bạn Tổ Nhi, Cung Ân Tố bất lực lắc đầu, dù sao cô cũng chưa từng trải qua, nên có hỏi thì cũng có biết phải trả lời như nào đâu.
Chợt trong đầu thoáng xoẹt qua hình ảnh kia, Cung Ân Tố vốn đang bình thường, bỗng dưng sắc mặt thay đổi chóng váng, hai mắt như phóng ra viên đạn, nhìn chằm chằm Tổ Nhi và nói:
- Cậu đó, mình còn chưa tính xổ cậu vụ cuốn tiểu thuyết nữa.
Tự dưng lại nhắc đến cuốn tiểu thuyết "Ngọt ngào say mê" gì đó, Tổ Nhi vội ngồi xuống chỗ ngồi, hai tay đưa lên che lấy khuôn mặt nhỏ, có mỗi hai mang tai vểnh lên không che được, liền ẩn đỏ.
Tổ Nhi ngập ngừng nói:
- Ây da, c-cũng đâu phải do mình muốn chứ.
Là do...!chị biên tập cả.
Còn đang muốn lên tiếng nói lại, thì Tổ Nhi lại bồi thêm một câu:
- Thế....? Cậu đã đọc xong hết chưa?
Tổ Nhi buông hai tay xuống, ánh mắt láo liên thiếu tự tin, nhưng chờ mong nhìn đến Cung Ân Tố.
Bị ánh mắt này của cô gái nhỏ nhìn đến, Cung Ân Tố chốt dạ, hắng giọng ho nhẹ lên vài tiếng, rồi xoay đầu rời đi, đi được vài bước liền lên tiếng trả lời lại:
- Có đọc, còn được thử nghiệm qua nữa.
Ầm...
Có phải tai dạo này bị lãng rồi hay không?
Tổ Nhi sợ mình nghe lầm, vẻ mặt đầy ngốc nghếch nhìn cái bóng lưng đang đi của Cung Ân Tố.
Miệng há to, như muốn rớt xuống mặt bàn.
Sau đó khi thấy Cung Ân Tố ngồi xuống ghế, ánh mắt có đảo qua nhìn Tổ Nhi, Tổ Nhi tiếp tục phát hiện, hai bên má Cung Ân Tố đỏ hồng lên.
Đây...!Có phải là đang xấu hổ đầy e thẹn hay không...?
Như nhận thức được có gì đó không đúng, Tổ Nhi cả kinh, trợn to mắt, bạn học nhìn thấy còn sợ cặp ngươi to tròn của Tổ Nhi sẽ vô ý mà rơi ra ngoài.
Cỡ trưa, Cung Ân Tố cùng Tổ Nhi mua bánh mì ăn liền, rồi đi lên sân thượng vắng người, vừa ăn trưa vừa tâm sự.
- Cái gì? Cậu và chú nhỏ hôn nhau?
Tiếng nói to rõ đầy nội lực của Tổ Nhi vang lên, Cung Ân Tố bị giật mình theo, vội bịt kín miệng Tổ Nhi lại.
Khẽ suỵt lên một tiếng.
Phát giác được hành động của mình, Tổ Nhi bụm môi, gật gật đầu hiểu ý.
Trong đầu Tổ Nhi không ngừng nghĩ đến mối quan hệ đầy trái cấm này, giữ chú và cháu, chẳng phải là "lo..loạn luận" sao?
Chắc chắn là do lỗi lầm của ông chú kia, Cung Ân Tố còn trẻ, ngây thơ như vậy, hẳn là đã bị tên chú cặn bã kia cưỡng ép.
Vốn tưởng rằng trước đó chú của Cung Ân Tố giúp đỡ Tổ Nhi, cô còn tưởng người đó chính trực, tốt bụng, không ngờ lại khốn nạn, mất nhân tính đến vậy.
Càng nghĩ lại càng căm giận người chú đó, rồi một bên ra sức an ủi, thương xót cho cô gái Cung Ân Tố đang ngồi cạnh bên.
Dường như Cung Ân Tố đã học được thuật đọc tâm, thấu được hết tâm tư suy nghĩ đầy rối loạn của Tổ Nhi.
Cung Ân Tố không nhịn được cười, thế là phá lên cười rất lớn, mặc cho cái nhìn đầy khó hiểu từ Tổ Nhi.
Lát sau khi đã cười đã, Cung Ân Tố mới bắt đầu chậm rãi mà giải thích:
- Thật ra chúng tớ không có quan hệ máu mủ gì cả.
Chỉ là anh em kết nghĩa với cha tớ mà thôi, tata cả đều chỉ là danh xưng từ miện nói ra thôi.
- Hả? Sao chứ?
Tổ Nhi bất ngờ, mắt chớp chớp khó tin.
Cung Ân Tố kiên trì, và bắt đầu giải thích từ đầu truyện cho đến cuối truyện.
Hồi sau Tổ Nhi liền thốt lên một câu, khiến cho Cung Ân Tố muốn bật ngửa té ngã:
- Vậy đây chính là "nuôi lớn để thịt" trong truyền thuyết sao?
- Nuôi lớn để thịt gì chứ, đừng có nói bậy.
Cung Ân Tố xấu hổ cắn môi, vội xua đi cái suy nghĩ không nên có đó của Tổ Nhi.
Nhưng với tư cách là tiểu thuyết gia mạng, Tổ Nhi làm sao có thể bỏ qua được vấn đề đầy kịch tính này được cơ chứ.
Thế là Tổ Nhi suốt ngày học hôm đó, đều lẽo đẽo theo Cung Ân Tố hỏi về những việc làm thường diễn ra giữa hai người.
Cung Ân Tố vốn luôn cho rằng Tổ Nhi ít nói, lại hướng nội, bây giờ thì mới nhận ra, cô gái nhỏ này đúng là quá nhiều chuyện, nói mãi không dừng.
Nhưng mà chính cô cũng chẳng hề ghét bỏ tính cách này của Tổ Nhi.
Đến giờ ra về, Tổ Nhi sợ Tang Niên tìm bắt được mình, cô gái nhỏ vội kéo Cung Ân Tố đến nhà vệ sinh, sau đó bắt đầu hỏi đúng trọng tâm:
- Vậy giữa hai người đã hôn rồi, vậy