Cả hai người chìm vào thế giới tĩnh lặng, đến lúc trời trở tối, tầm 6h30.
Thấy bạn bè Tang Niên mãi vẫn chưa đến, Tổ Nhi ngờ hoặc, hỏi:
- Cậu hẹn bạn bè mấy giờ mới đến vậy? Tại sao vẫn chưa có ai đến?
- 6h, kỳ thế nhỉ, để tớ gọi điện cho chúng nó.
Dứt lời, Tang Niên như có như không rút điện thoại ra, bấm vào dãy số nào đó rồi gọi.
Âm thanh rất nhỏ, nên Tổ Nhi ngồi đối diện tương đối không nghe rõ.
Nhìn Tang Niên bày ra vẻ mặt thất vọng, cặp mắt đen nhánh ẩn chứa nỗi buồn chớp nhoáng.
Cậu gật đầu, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, tay dựa trán, vẻ mặt tiếc nuối, nhìn Tổ Nhi và nói:
- Phải làm sao đây, cả đám đó đều có việc cả rồi, đứa thì đưa mẹ đi khám bệnh, đứa thì bận đi ăn cưới em họ bên ngoại, còn có đứa....
Không để cậu nói hết câu, Tổ Nhi nhức đầu, vội chặn miệng cậu:
- Được rồi, cần gì phải kể hết cho tớ nghe chứ.
Tóm lại là hôm nay hủy kèo rồi đúng không?
Ánh mắt mong chờ nhìn Tang Niên, không ngoài dự đoán của cậu, cô hiện đang rất muốn tìm cách để ra về.
Như nắm bắt được suy nghĩ của cô, cậu cố tình diễn trò, bày ra vẻ mặt đầy khổ não.
Tổ Nhi lưỡng lự đắn đo, ngẫm nghĩ lại một chút, thì dù sao đây cũng là sinh nhật cậu, còn là tuổi 18 đầy mới mẻ, nếu bỏ cậu lại ở nhà cô đơn như thế, hình như không được tốt cho lắm.
Cô mím môi, tầm mắt dừng tới chỗ Tang Niên, thấy cậu mếu máo, vô cùng mong chờ cô sẽ ở lại.
Quả thực...!hình tượng này chẳng hề phù hợp với tính cách và vẻ ngoài của cậu.
Dáng người cao ráo, khuôn mặt cũng thuộc dạng mỹ nam, chỉ là mang nét hơi hung dữ, chân mày rậm, đuôi mắt xếch lên, tạo cho người ta cảm giác không dễ đụng vào.
Tổ Nhi thầm thở dài chán nản, nói:
- Được rồi, lấy rượu ra đi, chuẩn bị khai tiệc.
Tuy không chờ đợi gì nhiều từ Tổ Nhi, vốn biết trước kết quả, nhưng đến khi thấy cô gật đầu chấp nhận, cậu quên mất hình tượng, nhe răng cười sáng rực.
Ánh mắt phát sáng, chạy đến phòng bếp, rồi lấy ra chai rượu nhỏ, đồng thời còn lấy thêm chai nước ép cho Tổ Nhi.
Dù sao tửu lượng của cô hẳn rất kém, sợ làm hư cô, nên cậu chuẩn bị rất chu đáo, còn mua thêm chai nước ép riêng cho cô.
Tổ Nhi nhìn đến chai nước ép, vẻ mặt khó nói, ghét bỏ đẩy sang chỗ khác, cô trực tiếp rót rượu vào hai ly, một đưa cho Tang Niên, một để lại cho mình.
Cô cũng đã qua đến tuổi 18 rồi còn gì, tính ra cô sinh trước Tang Niên, nên đáng lý cậu phải nên tiếng gọi cô chữ "Chị Tổ Nhi" mới đúng.
Vẻ mặt thẫn thờ nhìn từng hành động không chút dư thừa ấy, Tang Niên ngớ mặt, đưa lên ngón tay cái, hướng đến trước mặt Tổ Nhi.
Khuôn mặt đắc ý, Tổ Nhi bắt đầu thể hiện bộ mặt năng động, đầy tính trẻ con của mình, cô cười lên khanh khách.
Cô vốn ít nói thật, sống rất nội tâm, nhưng chỉ là đối với người lạ mặt, còn với những người mặt mũi đã chai lỳ như Tang Niên, việc cô hoạt bát không có gì phải nói đến.
Chủ động cụng ly với Tang Niên, còn lên tiếng chúc mừng:
- Chúc mừng sinh nhật, tuổi mới vui vẻ.
Tang Niên cười cười, nói tiếng cảm ơn.
Sau đó cậu cũng muốn tiến tới giành lấy ly rượu trên tay Tổ Nhi, vì cậu nào nghĩ đến việc cô sẽ uống rượu, nên cậu đã vô tình chọn ngay loại có lượng cồn cao nhất, người lâu năm thì uống được tận vài ly, chứ còn người mới mẻ, tửu lượng thấp, thì chỉ mới một ly nhỏ thôi cũng đã ngấm say.
Tổ Nhi ngửa cổ uống ực ly rượu, mặt mũi nhăn nhó, khẽ rít lên vài tiếng:
- A, chát quá!
- Tất nhiên rồi, cậu uống loại mạnh nhất luôn đó.
Tang Niên khổ sở lắc đầu bất lực, giật lấy ly rượu trên tay cô, rồi đến phòng bếp lấy thêm ly nước lọc mới cho cô.
Nào có ngờ, cô nàng này quá là manh động, tranh thủ cậu rời khỏi phòng khách, Tổ Nhi vội vàng cầm cả chai rượu, ngửa cổ lên trần nhà, hăng say uống cạn chai.
Uống xong, miệng hà ra một tiếng, tấm tắc khen ngợi:
- Quả là rượu ngon, lên nữa đi.
Thấy Tang Niên tới gần, cô mặc kệ mọi lý lẽ, trực tiếp ra lệnh cho cậu.
Thật giống như khách của quán rượu, mà Tang Niên vốn là chủ nhà, nên bị buộc đóng vai như tên bồi bàn, tận tậm phục vụ vị khách cao quý như Tổ Nhi.
Rượu thấm dần vào mạch dây thần kinh bộ não, Tổ Nhi cảm giác đầu ong ong, nhìn Tang Niên trước mặt mà nhìn thấy đến tận ba đến bốn Tang Niên khác.
Cô lắc mạnh đầu, cố nhìn kỹ mọi thứ.
Nội thất trang trí trong nhà đều từ một mà biến thành hai đến ba cái, Tổ Nhi hít thờ nặng nề.
Ngã xuống ghế sô pha.
Hai tay đưa lên đỉnh đầu, chiếc váy trắng của cô bị động tác mạnh mẽ này mà trực tiếp bị kéo lên cao.
Chiếc quần lót màu trắng lộ rõ ra ngoài, vừa vô ý thu vào vào tầm mắt Tang Niên.
Cậu thẫn thờ nhìn chăm vào cái chỗ nên che đó đi.
Tay đưa ra muốn tiến tới che đậy hộ Tổ Nhi, nhưng bất giác cái tay và cẳng chân chẳng chút nghe lời, cùng lúc phối hợp với nhau, đứng yên bất động.
Ánh mắt thì vẫn tập trung duy nhất đến chỗ không nên nhìn đến kia.
Hầu kết bắt đầu di chuyển liên tục lên xuống, Tang Niên nuốt nước miếng ừng ực.
Liếm đôi môi khô khóc, hơi thở nặng nề khó giải thoát hơi khí trong khoang mũi.
Vài giây sau, Tổ Nhi bất ngờ ngồi thẳng dậy, đồi núi trước ngực không chút che đậy, rung rinh trước mặt Tang Niên,