Xem như là Hứa Hiên Trạch và Cung Ân Tố đã chính thức xác nhận quan hệ yêu đương.
Tuy rằng Cung Ân Tố vẫn còn cảm giác mơ hồ, khó tin thực tại, nhưng cô cũng chẳng ngốc đến độ không biết những lần rung động của mình khi đứng trước Hứa Hiên Trạch.
Trước khi đi ngủ, Hứa Hiên Trạch gõ cửa đến tìm Cung Ân Tố, anh mất hết nghị lực, ba hoa chích choè nói mấy lời dụ ngọt cô:
- Anh sẽ đem theo em đến giường ngủ, mọi giờ mọi phút đều sẽ nghĩ đến em, chúc ngủ ngon nhé.
Nói xong, anh còn nhanh chóng chiếm tiện nghi của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng, còn kèm theo một cái vuốt eo đầy ý tứ.
Cung Ân Tố giận dỗi vì hành động không chút kiềm chế này của anh, dẹp bỏ bộ mặt yên tĩnh thường ngày của mình, thay vào đó là mang theo chút hung dữ, ngang bướng, đánh mạnh vào người anh và nói:
- Làm càn, sao anh có thể nói mấy lời thiếu chín chắn như vậy cơ chứ!
- Thiếu chín chắn? Như nào mới là thiếu chín chắn? Anh chỉ là đang nói, sẽ đem theo em vào giấc mơ mà thôi.
Hứa Hiên Trạch cười thích thú, mang vài nét cợt nhã, thiếu chín chắn mà trêu chọc Cung Ân Tố.
Hiểu rõ hàm ý của anh, Cung Ân Tố nhíu mày lạnh mặt, tách ra khỏi cái ôm của anh, sau đó đóng cửa vào phòng.
Sự ôn nhu, mang đậm tính thành thục ổn trọng ngày thường của anh đâu mất rồi?
Mặt nóng hổi, đối lặp với thời tiết lạnh khắc nghiệt bên ngoài trời, Cung Ân Tố tắm rửa thay quần áo, rồi vài dùi đầu vào góc chăn ấm áp.
Đôi mắt sáng rực rỡ, mang chút mông lung mơ hồ nhìn lên trần nhà, cảm giác tựa thật tựa giả, cô sờ nhẹ lên đôi môi của mình, ở đây còn vương chút hơi ấm từ Hứa Hiên Trạch.
Cô cong môi cười hạnh phúc.
Không quên chia sẽ niềm vui này với cô bạn thân, Cung Ân Tố ngồi thẳng người, mở khung chat trên Wechat ra, nhắn vài tin gửi cho Tổ Nhi:
"Tổ Nhi, Tổ Nhi, mình và chú nhỏ....!Chính thức qua lại quan hệ yêu đương rồi."
Cung Ân Tố hết lòng kể lại mọi chuyện, chỉ có điều đáp lại cô vẫn là tin tức im lặng, người đầu dây còn chưa có xem đến tin nhắn của cô.
Mà Cung Ân Tố cũng không để tâm nhiều lắm, dù sao đến sáng, hẳn Tổ Nhi cũng sẽ đọc được thôi, còn không thì mai đi học, cô kể trực tiếp là được.
Người trong cuộc là Tổ Nhi kia, hiện đã ngủ say đến tận lên đến chín tầng mây, cả người trần trụi, chỉ được bao bọc bởi vòng tay của Tang Niên, và tấm chăn dày đầy đặn.
Tổ Nhi khịt khịt mũi, cựa quậy trở mình, Tang Niên vẫn chưa ngủ sâu, hé mắt nhìn động thái của cô.
Sợ bản thân ôm chặt quá, cô sẽ khó chịu ngủ không ngon, cậu buông lỏng cánh tay ra đôi chút, để tùy ý Tổ Nhi cuộn người trở mình.
Mà cây gậy thiếu nghị lực của Tang Niên, mãi mới chịu đi ngủ, vậy mà chỉ vì bị cử động nhẹ của Tổ Nhi đụng đến, vô thức bật dậy.
Tang Niên hít thở không thông, cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn là không thể không làm gì, nếu cứ để như vậy, cậu sẽ nghẹn chết mất.
Nhân lúc Tổ Nhi đã ngủ say, cậu ngồi quỳ trên giường, dùng bàn tay nhỏ mềm mại của cô, đặt lên gậy sưng to.
Cậu bao phủ lấy tay cô, thuần phục mà di chuyển lên xuống.
Có Tổ Nhi ở đây, cậu làm gì có tâm trạng để tự mình xử lý cơ chứ, chi bằng ăn chút đậu hũ của cô vậy.
Xúc cảm mềm mại, mang cảm giác khác hẳn so với bàn tay thô ráp vì hay chơi thể thao.
Tang Niên liên tục di tay lên xuống, mãi hơn 10 phút, mới yên ổn mà bắn ra ngoài, một phát thẳng lên gò má trắng hồng kia.
Việc làm xấu xa hết nói nổi, Tang Niên thầm trách bản thân không có tiết tháo, vội đi vào nhà tắm, lau sạch sẽ cho bản thân, rồi mới cầm theo khăn ấm đi đến giường lau mặt giúp Tổ Nhi.
Cuối cùng, đến tận 1, 2h sáng, Tang Niên mới chịu an phận mà ôm thế giới nhỏ vào lồng ngực ngủ.
......
Đến sáng, cả đầu nhức nhối, như có búa tạ đỉnh vào đầu.
Tổ Nhi nheo mắt, vật vã lắm mới có thể hoàn toàn quan sát nội thất trước mắt.
Vừa vài phần xa lạ, lại có chút quen thuộc.
Bởi vì, khi mở mắt nhìn mọi thứ trong tầm mắt, cô có phần hơi kinh ngạc, chưa kịp định hình, được lúc lâu mới nhận ra, đây là phòng ngủ của Tang Niên.
Từ nhỏ cho đến lớn, nội thất và cách bài trí vốn chẳng hề thay đổi.
Khoan đã, dừng lại khoảng chừng hai giây!
Tang Niên?? Phòng của Tang Niên?
Tổ Nhi trợn mắt, muốn ngồi bật dậy, nhưng mà đầu ong ong khó chịu, cô nhăn mặt khẽ rít lên vài tiếng.
Lúc này, tay cô quơ trên không trung, sau đó đáp xuống một cục nóng thất thường.
Cô đánh mắt quay sang nhìn, phát hiện Tang Niên nằm vô cùng thư thái, hai tay gác sau đầu, cơ ngực trần trụi bại lộ, được che lấp đi một nửa nhờ tấm chăn.
Ánh mắt của cậu dừng thẳng trên người Tổ Nhi, cô cả kinh hét lên một tiếng:
- Aaaa, sao cậu lại ở đây?
Lúc này Tổ Nhi quên mất đầu mình đang đau nhức, ngồi thẳng người, quay người chính diện nhìn Tang Niên.
Mà ánh mắt của cậu như dừng ở đây đó trên người cô, đánh thẳng vào bộ ngực nhỏ không chút che đậy.
Tổ Nhi cảm thấy hơi lành lạnh, lại theo ánh mắt của Tang Niên mà nhìn xuống, phát hiện chính bản thân mình cũng đang loã thể, còn chính là không chút sĩ diện mà không che kín, hết thảy phơi bày trước mặt người con trai khác.
Cô hoàn hồn, sắc mặt đỏ âu, vội cầm chăn lên che cơ thể, cái chăn đáng thương bị lôi theo động tác của cô, cứ thế lại đi phơi bày cơ thể của Tang Niên.
Cả ngực, và cơ bụng đều bị lộ hết, chỉ riêng chỗ ấy là được che đậy một chút, nhưng vẫn là có nhô lên, Tổ Nhi đương nhiên hiểu, xấu hổ xoay mặt.
Cô ai oán trách cứ bản thân, tại sao đêm qua lại vì ly nước ép trẻ con, mà đi khiêu khích với tửu lượng của