Mắt thấy bọn họ sắp ăn xong, Lý Tử Thất liền đứng dậy đi ra chỗ phục vụ.
Lê Toàn Phong nhìn theo.
Hình như nó đang thanh toán!!
Tốt, hiểu chuyện đấy.
Hắn nhếch mép cười.
Lý Tử Thất gặp phục vụ xong thì ra ngoài cửa chính luôn không quay đầu lại.
Lê Toàn Phong nghi ngờ.
Hắn gọi phục vụ lại định hỏi thì phục vụ nhanh miệng hơn nói: “Quý khách thanh toán ạ?”
Lúc này Lê Toàn Phong mới ngớ người.
Con nhỏ đó còn không biết phép tắc đến vậy sao?
“Bao nhiêu tiền?” Hắn vừa móc ví vừa hỏi.
“Dạ của quý khách hết 200 ngàn.”
“Cái gì? Có tính nhầm không đấy?” Hắn trố mắt hỏi lại: “Chúng tôi có 5 người.”
Phục vụ cười nói: “Dạ của quý khách 5 phần phở thường, mỗi phần 30 ngàn.
Riêng của vị khách nữ kia là phần đặc biệt giá 50 ngàn.
Nên tổng cộng là 200 ngàn thưa quý khách.”
Cả bọn 5 người trợn mắt nhìn về phía cửa chính.
Con nhỏ này, được.
Đánh bọn hắn, bắt bọn hắn đền xe, bây giờ lại bắt bọn hắn trả tiền ăn cho!!! Thật ra mười mấy năm qua con ranh này sống sót bằng cách nào vậy!!
Lê Toàn Phong ngậm ngùi móc ra tờ tiền 200 ngàn trả rồi kéo quân đi ra.
Đi được 10 mét thì thấy bóng dáng quen thuộc của Lý Tử Thất phía bên kia đường.
Nàng còn rạng rỡ cười tươi vẫy tay với bọn hắn.
Lê Toàn Phong tức nhưng không làm được gì.
Hắn đùng đùng quay hướng ngược lại mà đi.
Không thèm nhìn đến mặt Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất ngưng cười chạy đuổi theo bọn người họ.
Chắn trước mặt họ hỏi: “Các ngươi đi đâu vậy?”
Lê Toàn Phong khuôn mặt hầm hầm giơ tay đẩy mặt nàng sang một bên rồi lại đi tiếp.
Lý Tử Thất loạng choạng rồi lại tiếp tục chặn đầu hắn: “Này.
Chỉ có 1 tô phở thôi mà làm gì ghê vậy?”
“Chỉ có 1 tô phở?” Lê Toàn Phong hít sâu một hơi nói: “Tiền không quan trọng, quan trọng là thái độ con người.” Nói xong hắn trực tiếp đẩy nàng ra xa không muốn nói chuyện với nàng.
Lý Tử Thất gãi đầu.
‘Thái độ’ sao? Thái độ của nàng làm sao?
Lê Toàn Phong thấy nàng không đuổi theo nữa thì nghi ngờ quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn thấy tình cảnh của nàng đầu hắn đã đầy vạch đen.
Lý Tử Thất ngồi ôm đầu gối ngay giữa đường đi, tay nàng vẽ bậy lên đất cát nhìn không ra hình thù.
Không lẽ, con bé đang giận hắn sao!?
“Tụi mày đi trước đi, tao còn có chút việc.” Hắn nói với 4 thằng Nhất Nhị rồi thong dong đi tới gần chỗ Lý Tử Thất.
Mà hành động của Lý Tử Thất đã hình thành từ lúc nhỏ.
Nếu có vấn đề gì đó nàng không hiểu, chưa kịp thời nghĩ ra nàng sẽ ngồi một chỗ, tay vẽ vời lung tung để tập trung suy nghĩ những việc vừa xảy ra.
Mà khi nãy nghe lời Lê Toàn Phong nói, nàng vẫn chưa hiểu ‘thái độ’ trong lời hắn nói là thế nào.
Nàng nghĩ ngợi một hồi, tập trung đến mức Lê Toàn Phong đi tới ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn nàng một hồi lâu mà nàng vẫn không phát hiện.
Đợi được tầm 10 phút, lúc Lê Toàn Phong sắp mất hết kiên nhẫn thì Lý Tử Thất bỗng đứng bật dậy, đầu nàng đập mạnh vào đầu Lê Toàn Phong.
“Ui da...!đau quá.” Lý Tử Thất ôm đầu than vãn.
Lê Toàn Phong cũng đau, nhưng hắn quen thói đánh đấm nên chỉ xoa nhẹ đầu một chút rồi nâng tay xoa chỗ đầu bị đau của nàng.
Tay hắn lướt qua cây Nhãn Kỳ Trâm, hắn cảm nhận như đụng trúng cái gì rồi rụt tay lại.
Lý Tử Thất thất kinh xoay người kịp đỡ lấy cây Nhãn Kỳ suýt chút bị rơi xuống đất, đồng thời mái tóc dài của nàng cũng theo đó mà buông xoã xuống.
“May quá, hù chết ta rồi.” Lý Tử Thất cầm cây trâm vuốt vuốt như đang nâng niu nó.
Mẹ đã nói nếu cây trâm mà chạm đất thì sẽ bị vô hiệu hoá.
Nàng thấy may mắn, liền xoay người lại hướng Lê Toàn Phong nhăn mặt: “Lần sau không được tuỳ tiện sờ lên đầu ta nghe chưa?”
Lê Toàn Phong cứng đờ thân thể.
Ánh mắt có kinh ngạc, có thưởng thức nhìn nàng.
Rõ ràng lúc nãy dung nhan nàng nhìn chỉ có vẻ đáng yêu hơn người khác một chút.
Nhưng bây giờ, đã là tuyệt sắc giai nhân!! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lê Toàn Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo trước mắt này.
Đôi mắt phượng to tròn long lanh trong trẻo, hàng mày như vẽ, cặp mi thật dài khẽ đung đưa theo gió.
Chiếc mũi cao thẳng xinh đẹp, đôi môi anh đào đỏ hồng tuyệt đẹp.
Hắn nhìn đến ngây ngẩn, còn mùi hương rất thơm từ trên người nàng toả ra, thật đặc biệt.
Bên này Lý Tử Thất cũng không mấy để ý đến hắn.
Nàng nhẹ nhàng vấn tóc lên lần nữa, rồi dùng Nhãn Kỳ trâm gym lại.
Một gương mặt cũ lại hiện ra, Lê Toàn Phong chớp chớp mắt không thể tin nhìn nàng.
Hắn bị loạn thị sao??
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Gương mặt của cô!!” Hắn lắp ba lắp bắp hỏi.
“Ngươi nhìn nhầm rồi.
Đi khám lại mắt đi.” Lý Tử Thất phủi tay thong dong bước đi.
Chẳng thèm để ý xem tâm trạng hiện giờ của Lê Toàn Phong.
Lê Toàn Phong chạy theo nàng hỏi: “Khi nãy cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Về ‘thái độ’ mà ngươi nói đó.” Lý Tử Thất bâng quơ.
“Thế suy nghĩ sao rồi?” Hắn cười hỏi.
Lý Tử Thất dừng bước chân, quay sang hắn, trả lời vô cùng nghiêm túc: “Vì các ngươi nên lúc sáng ta chưa ăn gì hết.
Trả tiền ăn cho ta là điều các ngươi nên làm.”
Nghe nàng nói xong Lê Toàn Phong đen mặt.
Nàng suy nghĩ lâu như vậy, chỉ suy nghĩ được thế này thôi sao!!!
Cố gắng không để bản thân xuất hiện ý nghĩ đánh chết nàng, hắn cắn răng hỏi: “Vậy cô nói ‘ăn xong đi đánh lộn’ là sao?”
“À!” Lý Tử Thất hô to.
“Hôm qua có tên mập béo kia bắt nạt ta.
Ta muốn trả thù.
Tối nay sẽ hành động.”
Nàng đã hỏi qua Dương Vĩnh Khoa.
Nhà hàng đó tầm 9 giờ tối sẽ đóng cửa.
Ông ta cũng sẽ tầm 9 giờ 30 ra khỏi nhà hàng.
Lúc đó hành động là tốt nhất.
Lý Tử Thất suy nghĩ, Lê Toàn Phong nhìn nàng.
Hắn kéo cong môi nói: “Tại sao chúng tôi phải giúp cô!”
Lý Tử Thất cười cười: “Này, bây giờ ta mới biết nha.
Thì ra lúc cười trông ngươi lại đẹp đến vậy nha.”
Một câu nói rất không liên quan này của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lê Toàn Phong.
Hắn thoáng đỏ mặt trách: “Một là ‘mày - tao’, hai là ‘cậu- tớ’.
Ở đâu cái kiểu xưng hô ‘ta- ngươi’ như vậy hả?” Dứt lời hắn đi một mạch, bỏ lại Lý Tử Thất vô tội ở đằng sau.
Lý Tử Thất rất không vui nói: “8 giờ tối phải