Buổi chiều tối, bọn họ cũng đã xong việc.
“Hôm nay thật cảm ơn các bạn, trong Viện này chỉ toàn phụ nữ chân yếu.
Làm việc 3 ngày cũng không hiệu quả bằng 1 ngày của các bạn.
Thật sự rất cảm ơn.” Viện Trưởng cảm kích nói.
Bọn họ tuy còn rất trẻ, nhưng tấm lòng thật tốt.
“Viện Trưởng không cần khách sáo.
Tuy Cô Nhi Viện này không phải của chúng tôi, nhưng Đất Nước này là của chúng tôi.
Đó là trách nhiệm của chúng tôi.” Lê Toàn Phong lên tiếng.
Hắn tuy rằng cả ngày chỉ biết đánh nhau nhưng tấm lòng vàng thì hắn luôn có.
“Chị, khi nào chị lại qua chơi với tụi em.” Mấy đứa nhỏ vẫn quấn quýt lấy Lý Tử Thất không chịu buông tay.
Lý Tử Thất cười tươi xoa má từng đứa: “Vậy sau này chị sẽ thường xuyên ghé thăm các em, được chứ?”
Tụi nhỏ hò reo vui sướng: “Dạ được..
nhớ nha chị.”
Cô bé nhỏ nhất tầm 2 tuổi vẫn luôn được Tử Thất bế trên tay đột nhiên lên tiếng: “Chị nhớ, mang cây lấp lánh, cho em, nhaaaa.” Ngưng đoạn, cô bé nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu nàng đầy luyến tiếc, gương mặt phụng phịu: “Chị hứa khi nãy, rồi..”
Lý Tử Thất dở khóc dở cười.
Cô bé 2 tuổi, đến việc nói còn chưa rõ ràng thế nhưng trí nhớ sao lại tốt như vậy!! Nàng bẹo cái má múp míp phấn nộn của cô bé, hun chụp lên cục thịt xinh xinh nói: “Nhất định sẽ cho em.”
Lê Toàn Phong nghe 2 người nói chuyện liền nhìn lên mái tóc Lý Tử Thất.
Quả nhiên điều hắn nghi ngờ là chính xác.
Nhưng tại sao cô bé đó thấy, mà hắn lại không thấy gì!!!
Viện trường cười hiền: “Có lẽ con bé thấy cây trâm cài đẹp quá nên mới như vậy.
Mong cô đừng để trong lòng.”
Lý Tử Thất kinh ngạc.
Bà ấy cũng nhìn thấy sao!
Lê Toàn Phong híp mắt nhìn Lý Tử Thất.
Cây trâm? Hôm đó hắn đã cảm nhận được trên đầu nàng có cái gì đó, hoá ra là cây trâm?
Đối với vẻ mặt, ánh mắt kinh ngạc của Lý Tử Thất, bà Viện trưởng chỉ cười không nói gì.
Bà lấy ra 2 xấp hình.
Đưa trước 1 xấp cho Lý Tử Thất nói: “Hôm nay thật cảm ơn các bạn đã đến giúp Viện của chúng tôi.
Chúng tôi ở đây giản dị không có món quà gì quý giá.
Cũng may trong viện có 1 người từng là nhiếp ảnh nên có chụp vài tấm làm kỷ niệm với các bạn.”
Lý Tử Thất nhận lấy xấp hình.
Đây là cảnh khi 6 tên kia làm sao? Bọn họ nhìn rất chuyên tâm vào công việc.
Trong này còn có cả tấm ảnh Dương Vĩnh Khoa và Lê Toàn Phong cãi nhau, 4 tên Nhất Nhị lại núp đằng sau nhìn lén.
Trong xấp hình này không có nàng.
Nàng tiện tay đưa lại cho Lê Toàn Phong.
Hắn cũng thuận tay nhận.
Đưa tiếp xấp thứ hai, Viện trưởng nói: “Cái này, về đến nhà hãy mở ra xem.”
Lý Tử Thất nghi ngờ nhìn Viện Trưởng.
Tại sao phải về đến nhà mới được mở ra xem? Nhưng nghi ngờ cũng chỉ đến đó.
Nàng cũng không có ý định mở ra xem ngay bây giờ.
“Viện trưởng, bà thật thiên vị.” Thằng Nhất làm ra vẻ bất mãn.
Nhưng hắn lại không nghĩ gì, bởi vì mọi định kiến hắn dành cho Lý Tử Thất đều đã tan biến vào sáng nay khi bọn họ cùng nói chuyện với Viện Trưởng.
Viện trưởng nghe vậy liền cười: “Đây là đồ của cô ấy.
Cô ấy làm rơi nên tôi chỉ trả về chỗ cũ thôi.
Không phải thứ quý giá gì.”
Thằng Nhất cười ngượng.
Hắn chỉ là thuận miệng nói ra một câu, chứ cho dù có cho Lý Tử Thất tiền hắn cũng không có ý kiến: “Tôi chỉ đùa vậy thôi..
haha.”
Xong xuôi cả đám người lại kéo nhau lên xe đi về.
Xe này là Lê Toàn Phong được phân công đi thuê để chở bọn họ đi về.
Khi sáng bọn họ thuê luôn xe chở hàng loại lớn để chở tất đồ viện trợ cho Cô Nhi Viện.
Chỉ riêng bàn ghế dùng để học thì xưởng sẽ chịu trách nhiệm tự chở qua, nên bọn họ khá nhàn hạ.
Lý Tử Thất mở cánh cửa phía sau xe ra thì nghe Lê Toàn Phong nói: “Tử Thất, ngồi đằng trước còn dư cái ghế nè.”
Lý Tử Thất không định trả lời hắn, nhưng thấy tay Dương Vĩnh Khoa bỗng níu chặt tay nàng thì nàng lại nói: “Ta muốn ngồi cùng Hoa Hoa.”
Xảy ra chuyện hồi sáng, thật ra Lý Tử Thất cũng có một chút bài xích với thái độ coi thường người khác của Lê Toàn Phong.
Cho dù Dương Vĩnh Khoa không níu tay nàng, nàng cũng sẽ không ngồi gần hắn.
Chỉ là, nàng muốn để Dương Vĩnh Khoa yên tâm, rằng nàng sẽ không vì Lê Toàn Phong mà không quan tâm đến hắn.
Lê Toàn Phong cũng chú ý đến cánh tay nàng bị Dương Vĩnh Khoa giữ khi hắn có ý bảo Lý Tử Thất lên ngồi gần hắn.
Đương nhiên với cách suy nghĩ của Lê Toàn Phong thì Lý Tử Thất không phải không thích hắn, mà là nàng một phần nào đó sẽ nghe theo Dương Vĩnh Khoa.
Chẳng hạn như lúc nãy, bởi vì bị Dương Vĩnh Khoa giữ lại nên nàng đã từ chối hắn!!!
Xe đi được một đoạn thì Lý Tử Thất lên tiếng: “Ngày mai gặp nhau chỗ cũ.
Ta sẽ trả tiền cho các ngươi như lời đã hứa.”
“Cô giữ đi, giúp tôi mua ít quà cho bọn nhỏ.” Lê Toàn Phong nhìn qua kính chiếu hậu nói.
Hắn nhíu mày.
Xe 6 chỗ, Hắn và thằng Nhất ngồi chỗ chính phụ vô lăng, Lý Tử Thất và Dương Vĩnh Khoa ngồi hàng ghế giữa, còn Nhị Tam Tứ thì ngồi hàng cuối.
Hắn cảm thấy bực mình, cái ghế ngồi lớn như vậy mà thằng Khoa nó ngồi không thoải mái hay sao, lại còn nghiêng qua hơi dựa vào Lý Tử Thất nữa vậy? Mà Lý Tử Thất cũng chẳng nói năng gì cứ để im là thế nào! Hai chúng nó nghĩ chúng