Dương Vĩnh Khoa hôm nay tự nhiên nổi lên ý định muốn cột Lý Tử Thất lại không cho nàng nhìn thấy hắn..
Vì sao ư!!!
Lý Tử Thất từ sáng đến chiều, luôn lẽo đẽo đi theo sau hắn.
Nàng liên tục năn nỉ hắn cắt tóc, hắn đương nhiên không chịu, nếu đã chịu thì mười mấy năm nay đã cắt rồi, chứ không cần đợi đến bây giờ, nàng năn nỉ mới cắt!!!!
“Tử Thất à, em đừng đi theo anh nữa.
Anh không cắt đâu..” Dương Vĩnh Khoa mặt nhăn thành một đoàn, bất lực nói.
Lý Tử Thất vẫn mặt dày năn nỉ: “Hoa Hoa, tại sao lại không muốn cắt!! Tóc Hoa Hoa dài lắm rồi.”
Chỉ là cắt tóc thôi mà, sao lại không chịu cắt chứ!!!
Dương Vĩnh Khoa bối rối kinh khủng, tóc hắn chỉ để dài phần mái, dài qua chân mày một chút.
Mỗi tháng hắn vẫn đi cắt một lần.
Bất quá, chỉ cắt đến ngang chân mày, chưa bao giờ ngắn hơn, chỉ có dài hơn.
Nhưng hắn vẫn thấy không hề dài như nàng nói!!
“Hoa Hoa...” Lý Tử Thất tiu ngỉu gọi.
Sao hắn lại bài xích việc cắt tóc đến vậy nhỉ!!
“Tử Thất à...” Dương Vĩnh Khoa ngập ngừng.
Sau đó lại thở dài, đi vòng qua người nàng, cũng dứt khoát không chịu thoả hiệp.
Chị Nhung nhướng mày, môi mỏng khẽ cong: “Hà, hai đứa nó làm sao vậy!!”
“Chị Bảy bắt anh Khoa cắt tóc, ảnh nhất quyết không chịu.” Bé Hà làm ra vẻ khó hiểu nói.
Chị Nhung bĩu môi, rất coi thường nói: “Con Bảy bị điên hay sao lại đi nài nỉ thằng ngốc đó! Nó không cắt thì thôi chứ mắc mớ gì phải năn nỉ?”
“Anh Khoa mà cắt tóc, chắc sẽ đẹp trai lắm đấy.” Cậu Tân lên tiếng.
Nhìn vẻ bề ngoài của Dương Vĩnh Khoa, thân hình to lớn rắn chắc, khuôn mặt gốc cạnh đầy nam tính, làn da chỉ hơi ngâm không quá sáng hiện lên nét mạnh mẽ của đàn ông.
Nhưng do Dương Vĩnh Khoa cố ý để kiểu tóc ngố dài, thêm cặp kính to nên nhìn vào rât ngốc.
Lý Tử Thất bực mình.
Dương Vĩnh Khoa đâu có bị cận nặng, lúc ở trong phòng trọ, hắn hay tháo mắt kính ra, cũng không thèm đeo lúc đọc sách chứ đừng nói.
Xét về ngoại hình, khuôn mặt thì hắn chính là rất soái.
Vô cùng soái, nhưng hắn nhất quyết không đồng ý cắt tóc!!!
Hắn đây là cố tình chọc tức nàng mà...
Lý Tử Thất làm mặt khó ở, dậm chân hầm mặt, đùng đùng bỏ đi.
Dương Vĩnh Khoa buồn hiu nhìn theo bóng lưng Lý Tử Thất.
Hắn đâu phải không muốn cắt, không muốn thay đổi!! Là ba hắn, lúc đưa dì và em Luật về đã dặn hắn từ nay không được quá nổi trội, không được mặc đẹp hơn em.
Bởi vì hắn là anh, làm anh là phải nhường cho em.
Có như vậy thì ba mới thương...
Nên từ đó hắn cũng không để ý quá nhiều đến vẻ bề ngoài.
Ăn mặc, đầu tóc cũng xuề xoà.
Nhưng ba hắn, cũng không mấy quan tâm đến sự cố gắng của hắn, chỉ luôn yêu thương em Luật..
Lý Tử Thất hôm nay nổi quạo.
Cho dù Dương Vĩnh Khoa có bắt chuyện cỡ nào cũng không thèm quan tâm.
Chị Nhung đau đầu mắng: “Hai đứa mày có bị thần kinh không? Sáng thì con đuổi thằng, chiều đến lượt thằng đuổi con! Tụi mày xem tao là bàn ghế nên không ngại thể hiện tình cảm trước mặt tao đúng không?”
Dương Vĩnh Khoa sợ sệt cúi gằm đầu.
Lý Tử Thất uất ức nhìn chị Nhung, đôi mắt rơm rớm nước mắt.
Dương Vĩnh Khoa thấy nàng sắp khóc thì đau lòng, nâng bứoc đến định xin lỗi, Lý Tử Thất lại chẳng thèm để ý đi thẳng hướng chị Nhung, ôm chị Nhung giả bộ tủi thân khóc.
Chị Nhung cả kinh.
Con nhỏ mắc dại hôm nay lại ôm chị!!! Chuyện gì xảy ra vậy!!!
Chị Nhung nhờ đeo mặt nạ dược của Lý Tử Thất nên mấy tháng nay thay đổi rất nhiều.
Từ cô gái chỉ mới hơn 30, nhưng gương mặt đã lão hóa nhanh đến mức nhìn già nua xấu xí.
Nhưng nay đã thay đổi cả 360 độ.
Làn da trắng sáng, da mặt lán mịn, môi hồng xinh xắn, mi thanh mày tú, khung xương mặt cũng đã trở nên mềm mại dịu dàng.
Bao nhiêu vẻ dữ tợn khi trước bây giờ đã là vẻ thuỳ mị, xinh đẹp.
Quả thật, so với số tiền lớn mà chị đã bỏ ra mà có được vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên như thế này, cũng thấy đáng.
“Bảy, mày định lừa thằng ngốc hả?” Sau khi phối hợp dìu Lý Tử Thất vào phòng nghỉ của nhân viên, chị Nhung liền hỏi.
Nhìn thôi ai cũng có thể nhìn ra Lý Tử Thất đang giả vờ oan ức, khóc lóc.
Thế mà thằng ngốc kia lại tưởng như thật.
Còn bị mấy trò lừa của Lý Tử Thất doạ cho thần hồn điên đảo, lo lắng xót vó, tay chân lóng ngóng.
Haiz, ngốc quá cũng là cái tội đấy...
“Ta muốn thay đổi Hoa Hoa.
Không muốn Hoa Hoa bị bất cứ ai bắt nạt khi không có ta bên cạnh.” Lý Tử Thất buồn rầu nói.
Số tiền nàng trấn lột của ông Sang, với số tiền nàng bán mặt nạ cho Nhung, nàng đều cho từ thiện hết.
Đến sáng nay, mẹ nàng tìm đến nàng, nói nàng đã sắp hoàn thành xong 999 việc tốt, như vậy sẽ về Ỷ Lan, không cần phải trải qua một kiếp phàm trần nữa rồi.
Tin này có vẻ rất vui, nhưng nàng lại không yên tâm cho Hoa Hoa ở lại chút nào..
Chỉ còn cách, kéo dài thời thành 999 việc đó thôi.
“Nhung, Nhung gửi tiền từ thiện trước nay đã giúp được bao nhiêu người rồi!!” Lý