Sáng hôm sau, Dương Vĩnh Khoa vì hôm qua khó ngủ nên hôm nay dậy khá muộn, hắn một lượt động tác đã chuẩn bị xong tất cả chỉnh tề, dự sẽ đi gặp đối tác.
Gõ cửa đã quá ba lần nhưng vẫn không thấy Lý Tử Thất mở cửa.
Dương Vĩnh Khoa phát bực tự mình cầm chìa khoá mở cửa phòng nàng.
Còn việc vì sao hắn có chìa khoá phòng nàng sao!! Đương nhiên do đêm qua đưa nàng về phòng, sợ nàng quá say không khoá cửa nên hắn khoá thay nàng, cầm luôn chìa khoá phòng vì sợ nàng dậy muộn như thế này đây…
Hai bước chân lớn đã vào đến, Dương Vĩnh Khoa vừa liếc mắt đã thấy Lý Tử Thất ngồi thất thần trên mép giường.
Tóc nàng ướt sũng, giọt nước trên tóc còn đang nhỏ giọt thấm ướt cả một vùng, trên người quấn một lớp khăn tắm chỉ dài chưa đến đầu gối.
Ánh mắt thất thần nhìn không tiêu cự nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Hắn đứng đó, mải mê nhìn nàng, một lúc lâu sau mới bị nàng gọi cho giật mình.
“Tổng Giám Đốc, sao, Tổng Giám Đốc, vô đây được!!!” Lý Tử Thất ngây ngô hỏi.
Đôi mắt sáng trong tuyệt diễm không nhiễm chút bụi trần cứ như thế mà nhìn chằm chằm hắn.
Nàng thế mà không cảm thấy ngại với hắn sao!!!
“Nhanh lên rồi đi ra ngoài.” Dương Vĩnh Khoa nói một câu như thế rồi xoay người bước đi.
Hắn thực chất chỉ điều tra ra Lý Tử Thất và hắn trước đây có qua lại, có ở cùng dãy trọ, cùng đi cùng về.
Chứ không hề nhớ đến hắn của trước đây đã chăm sóc Lý Tử Thất tỉ mỉ như thế nào.
Vậy nên Lý Tử Thất cũng không mấy ngại ngùng đối với hắn, bởi quấn khăn như vậy đối với nàng không khác mấy so với mặc đồ bộ đùi lúc ở nhà.
Hơn nữa, nàng tin tưởng tuyệt đối Dương Vĩnh Khoa sẽ không làm gì quá đáng.
Lý Tử Thất nhìn bóng lưng hắn rời đi, tâm trạng bỗng trùng xuống.
Khi nãy, Đại Ca truyền khẩu âm đến nàng.
Thái Tử Long Tộc vì ghi hận nàng khi trước nên dẫn theo quân binh bao vây Hồ Tộc.
Mặc dù hắn còn e ngại tộc Tiên Hồ không dám làm gì nhưng tộc Tiên Hồ vẫn ngần ngại giao chiến.
Lý Thánh Viên đã mấy lần khuyên giải đợi Lý Tử Thất chịu phạt trở về sẽ đến tạ lỗi với hắn nhưng hắn vẫn nhất quyết muốn bắt nàng.
Nói đến sức mạnh quân binh của hai phe, Hồ Tộc và Long Tộc vốn đã một chín một mười.
Hồ Tộc ưu điểm vì có người của Thần Tộc che chở, còn có mối quan hệ mật thiết với Ma Tôn, họ như Hổ thêm cánh.
Long Tộc đương nhiên không dám làm liều.
Lý Bảo Đại nhắc nhờ nàng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về, bởi hắn sợ nàng ở dưới nhân gian không được bảo vệ chu toàn, sợ người Long Tộc sẽ tìm ra nàng.
Lý Tử Thất đương nhiên biết, nàng vừa muốn nhanh trở về, lại vừa muốn ở lại..
Việc nàng làm nàng không hối hận, nhưng nàng nhất định tự chịu trách nhiệm.
Nhìn hướng cánh cửa, nàng cắn môi ra quyết định nhanh chóng.
Thay đồ chỉnh chu, Lý Tử Thất đi ra khỏi phòng.
Vừa thấy Dương Vĩnh Khoa nàng liền chạy tới hỏi: “Tổng Giám Đốc đã ăn gì chưa??”
Dương Vĩnh Khoa có chút bất ngờ, hắn liếc mắt nàng một cái rồi đáp: “Chưa.”
Nàng hôm nay mặc một bộ quần tây áo sơ mi năng động, mái tóc dài buộc cao, chân mang giày cao gót ba phân.
Gương mặt xinh đẹp hôm nay lại có chút khác lạ.
“Làm sao?” Hắn hỏi.
Lý Tử Thất chột dạ lắc đầu lia lịa đáp: “Không, có sao đâu?” Nói rồi nhìn đi chỗ khác.
Hai người đi đến một tiệm ăn nhỏ, không gian sạch sẽ, hắn vẫn như cũ lau thật sạch chỗ mới ngồi xuống.
Hai người gọi hai tô phở, hương vị rất ngon, Dương Vĩnh Khoa chán ghét gấp từng miếng thịt bò ném sang tô của Lý Tử Thất.
Nàng đương nhiên không ghét, miệng còn không ngừng cười: “Tổng Giám Đốc, ta ăn thay sếp, được không sao.”
Lúc Dương Vĩnh Khoa rút tiền ra trả nàng liền cầm chặt tay hắn, dành lấy tờ tiền nói: “Để ta, mang đi trả, sếp ngồi nghỉ ngơi đi.”
Dương Vĩnh Khoa không nói gì, yên lặng nhìn nàng chạy đi.
Hai người hai tô phở hết 60.000vn₫ nhưng Dương Vĩnh Khoa khi nãy đưa tờ 500.000vn₫ vẫn còn dư tận 440.000vn₫.
Lý Tử Thất trả tiền xong liền quay về bàn, chân chó nịnh bợ: “Tông Giám Đốc, sếp thấy, ta nghe lời không!!”
Dương Vĩnh Khoa không thèm nhìn nàng, tay cầm ly trà nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy, ta làm có tốt không?” Lý Tử Thất lại hỏi.
Hắn lại gật đầu.
Cái này đúng là rất tốt.
Lý Tử Thất thấy thế liền vui vẻ nói: “Vậy, tiền thừa này, cho ta được không?”
Hắn quay sang nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp kia không có chút tạp niệm: “Tôi trả lương cho cô ít lắm sao?” Giọng điệu lạnh nhạt đến sợ.
Lý Tử Thất lắc đầu đáp: “Không, với ta, chỉ cần có cơm ăn, áo mặc, chỗ ngủ, là ta mừng rồi.
Lương như vậy, đã cao rồi.”
“Vậy được.
Lấy đi.” Dương Vĩnh Khoa nói thế xong cũng không nói thêm gì, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Cứ như vậy trôi qua, nàng đi theo hắn.
Mua nước uống, tiền gửi xe, tiền ăn, mỗi lần đều là hắn rút ví, nhưng người cầm tiền thừa lại là Lý Tử Thất.
Chỉ mới trôi qua hai ngày, nàng đã cầm được gần 10 triệu tiền thừa của hắn.
Lý Tử Thất bắt đầu thấy bất an.
Mặc dù biết nàng lấy tiền thừa này để sắp tới đi làm việc tốt, nhưng lấy nhiều như thế có bị coi là lừa đảo không!!!
Không được, lập tức tiêu huỷ tiền.
Nghĩ vậy, nàng liền chạy ra ngoài, đi đến tiệm cơm, đưa họ tất cả tiền nàng