Sau một lúc lâu định thần, cả đám mới nháo nhào thì thào với nhau:
“Trưởng phòng, chúng ta có nên đợi em Bảy dậy rồi đến chào, hay bây giờ đến chào sếp Tổng luôn?” Anh Vân hỏi nhỏ.
“Chúng ta có làm gì nên tội hay sao mà lén lút như trẻ phạm lỗi vậy?” Chị Hiền thỏ thẻ: “Chẳng nhẽ chúng ta cứ núp lùm như thế này cho đến khi em Bảy dậy sao?”
“Tại sao phải đợi cô ấy dậy?” Lê Toàn Phong im lặng từ nãy lên tiếng không vui: “Cô ấy là bạn gái tôi, liên quan gì đến Khoa Tổng?”
Trước kia không nói, bởi vì Tử Thất là cấp dưới của Dương Vĩnh Khoa nên hắn còn cố kị không nói nhiều, hiện tại đã không phải trên công ty mà hắn ta còn muốn kiêu căng nữa sao?
Bốn người nghe thế đều đồng loạt im bật.
Ý bọn họ đương nhiên không phải vậy rồi.
Trời ạ, một phần vì em Bảy là thư kí của sếp Tổng sẽ hiểu hắn hơn bọn họ, dễ đối phó hơn.
Một phần khác là do em ấy ngây ngô dễ vỡ nên bọn họ thiết nghĩ sếp Tổng sẽ không nỡ lớn tiếng với em ấy.
Bọn họ sẽ bớt áp lực hơn.
Mà bọn họ nào biết đối với Dương Vĩnh Khoa mà nói không có khái niệm mong manh dễ sợ là phải nâng niu, cứ làm không xong việc sẽ phải tự chịu trách nhiệm, không có lý do hay ngoại lệ.
Lý Tử Thất mắt nhắm mắt mở bước ra, thấy mọi người đang túm tụm lại một chỗ không khỏi nghi ngờ hỏi: “Mọi người sao đứng ở đây thế!” Nói rồi lại dụi dụi đôi mắt chưa mấy tỉnh táo của nàng.
Đúng lúc này Dương Vĩnh Khoa quay đầu nhìn lại bọn họ.
Mọi người thất kinh líu ríu kéo nhau xuống chào hỏi sếp Tổng, chỉ có Lê ToànPhong là nhàn nhã nắm tay Lý Tử Thất đi xuống phía sau nhất.
“Sếp Tổng, ngọn gió nào đưa anh đến tận nơi thâm sâu rừng rú này vậy!” Anh Hậu cười cười lấy lòng.
Chị Hiền nghe thế cũng cười nói: “Bọn tôi không biết sếp đến lại không kịp đón tiếp, thật ngại quá, mong sếp Tổng bỏ qua cho.”
Bọn họ ngươi một câu, ta một câu vô cùng khách khí, Dương Vĩnh Khoa từ đầu chí cuối vẫn im lặng không nói câu nào, ánh mắt lại luôn dừng tại đôi bạn trẻ nắm tay nhau đang đi đến kia.
Ánh mắt hắn phút chốc lạnh lùng đến thấu xương.
“Tổng Giám Đốc sao lại có nhã hứng đi đến tận đây vậy?” Lê Toàn Phong cười khẩy hỏi.
Lý Tử Thất luống cuống rụt bàn tay đang bị hắn nắm về, bản thân cũng núp phía sau bốn người kia để mình hắn đi đến ghế kia ngồi xuống đối diện Dương Vĩnh Khoa.
Nàng đang chột dạ sao? Lấy mất thẻ ngân hàng của hắn rồi trốn đến đây không một câu thông báo, tự ý nghỉ việc không xin phép, sau đó chột dạ sao!? Dương Vĩnh Khoa nhướng mày, nghiến răng ken két nghĩ bụng.
Một lúc sau hắn thu hồi ánh mắt từ chỗ Lý Tử Thất liếc mắt sang Lê Toàn Phong, nhàn hạ nhếch mếp mang chút ý cười, nhấc ly trà nóng lên uống một ngụm mới nói: “Tôi đến đây còn phải hỏi ý kiến cậu sao?”
“Đương nhiên không cần, dù sao tôi cũng không dư tiền để trả tiền xe cho cậu đến tận đây.” Lê Toàn Phong không hề khách khí nói.
Bọn hắn đâu còn gì để câu nệ tiểu tiết, từng đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, cũng từng cùng nhau đi phát thiện lành, phát cơm cháo, bây giờ ngồi cùng nhau lại nói mấy câu khách sáo chẳng phải là làm trò cười cho nhau sao!
Bốn người Vân, Vy, Hiền, Hậu nghe qua đoạn đối thoại trong lòng lại thấy không ổn, bọn hỏi nhìn nhau tính kế chuồng cho chắc liền nhao nhao nói vài câu khách khí với hai người Phong Khoa rồi kéo nhau đi.
Ai ngờ vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp kiềm nén lửa giận của sếp Tổng vang lên: “Cô đi đâu, Lý Tử Thất?”
Lý Tử Thất cả kinh, cả người cứng đờ như bê tông không dám nhúc nhích.
Bốn người kia lại như không có tình đồng chí, chạy trốn mất dạng.
“Tổng, Tổng Giám Đốc gọi ta sao!?” Nàng cười hắc hắc hai tiếng, chậm rãi đi tới gần hắn nói lí nhí như thế.
Dường như hiện tại mà có cái lỗ nào cho nàng chui xuống thì nàng tuyệt đối không nói hai lời mà chui ngay lập tức.
“Là tôi đưa cô ấy đến đây.” Lê Toàn Phong bình tĩnh lên tiếng ý muốn bảo vệ cô gái.
Dương Vĩnh Khoa không thèm liếc hắn một cái, vẫn đâm đâm nhìn Lý Tử Thất không chớp mắt, áp lực dồn đến khiến Lý Tử Thất bất an đỏ mặt.
Dương Vĩnh Khoa im lặng.
Khuya hôm qua hắn đến nơi này là 12h khuya, vừa bước đến đã thấy đồ ăn đồ nhậu bị bọn họ để la liệt, còn Lý Tử Thất thì bất tỉnh nhân sự nằm co ro trong gốc, ở đây khí hậu se se lạnh, khuya đến càng nhiều sương gió lạnh buốt, thế nhưng nàng lại nằm một mình gốc đó không ai ngó ngàng, vậy nàng chạy đến tận đây với bọn họ để làm gì? Nếu hắn không đến, không thấy và không đưa nàng vào phòng ngủ thì có phải nàng sẽ nằm ngoài đó cả đêm?
Càng nghĩ hắn càng tức, nàng bỏ hắn để đến cái chỗ chết tiệc này, thà chịu cảnh bị bỏ rơi cũng không muốn ở gần hắn sao? Tức giận công tâm, mặt hắn càng thêm dữ tợn.
Thật ra cũng không phải như Dương Vĩnh Khoa nhìn thấy.
Đêm qua cả đám uống rất nhiều, ai ai cũng say đến mức như ngất sỉu lâm sàn, homestay này lại chỉ có một nhân viên trực đêm, cô ấy vừa lôi mấy vị khách không ra gì này vào phòng vừa phải dọn dẹp đống tàn dư, chỉ là trùng hợp lúc Dương Vĩnh Khoa đến thấy cảnh kia thì cô gái ấy đang dìu chị Vy vào phòng, chỉ là chưa kịp dìu Lý Tử Thất chứ không phải là nàng bị vứt bỏ như hắn thấy.
Bởi vậy mới nói, không phải cứ mắt thấy tai nghe đã là sự thật.
Đôi khi sự thật chưa chắc đã là sự thật, mà gốc tối của sự thật chưa chắc đã là dối trá.
Dương Vĩnh Khoa nhìn Lý Tủ Thất đến chán rồi mới quay sang Lê Toàn Phong nói: “Tôi có việc muốn bàn riêng với thư kí của tôi, cậu tránh đi được không?”
Lê Toàn Phong:...!
Hắn ta đến như một vị thần, im lặng lạnh lùng như Diêm La, bây giờ lại ra lệnh cho hắn như cấp trên???
À, ừm, hắn ta quả thật