An Kỳ giơ tay còn muốn tát thêm một cái liền bị Dương Vĩnh Khoa chặn lại: “Cô đang làm cái gì vậy?” Mặt hắn âm u, khuôn mày đã nhíu thành vết cắt.
An Kỳ cố gắng kìm chế cơn giận dữ.
Giờ phút này cô ta không hề nghĩ đến người chân chính phá hoại là cô ta.
Cố ý nói dối Dương Vĩnh Khoa rằng cô ta là người cứu hắn, cố ý chen chân vào giữa Lý Tử Thất và Dương Vĩnh Khoa bởi vì biết gia cảnh nhà hắn.
Từ lúc cô ta biết Dương Vĩnh Khoa đã trở nên thông minh xuất sắc đã không ngừng nghỉ tìm mọi lý do để tiếp cận.
Nhưng hôm nay thế mà vẫn đường đường chính chính trách Lý Tử Thất.
“Anh được lắm.” An Kỳ tức giận quay người đi.
Cô ta biết thời điểm này không nên làm lớn chuyện, phải làm sao Dương Vĩnh Khoa mới chịu thay đổi chủ ý chia tay cô ta! Và cái quan trọng nhất cô ta không thể đánh mất mối quan hệ này.
Lý Tử Thất thẫn người ngã bệt dưới nền đất lạnh lẽo.
Nàng chỉ muốn kết thúc mọi chuyện để có thể thanh thản rời khỏi nơi này thôi mà.
Tại sao bọn người phàm này lại luôn rắc rối như vậy!!
“Cô không sao chứ!” Dương Vĩnh Khoa vẻ mặt vẫn lạnh nhạt cúi đầu nhìn cô gái hỏi.
Lý Tử Thất mệt mỏi càng không muốn nói chuyện.
Nếu khi đó nàng không xuống phàm lịch kiếp, nếu nàng đối mặt với Long tộc có phải sẽ bớt được rất nhiều rắc rối không!
Gương mặt trắng bệch của Lý Tử Thất vừa ngẩn lên liền nhìn thấy vẻ mặt trêu ngươi cợt nhã của một người, người đã lâu rồi không gặp.
Người kia cười lạnh đi đến nói: “Công chúa Hồ tiên, lâu rồi không gặp.
Hy vọng ngươi vẫn khỏe.” Hắn mặc trên người bộ cẩm y thêu rồng uốn lượn, gương mặt thon dài trắng nõn, đôi mắt phượng hẹp dài lúc cười liền híp thành đường cong tuyệt đẹp.
Lý Tử Thất nhíu mày: “Long Tam?” Làm sao hắn đến được nơi này!
Thái tử Long Tam híp mắt cười, giọng nói lại như rít từ trong kẽ răng đáp: “Làm sao! Tìm được ngươi thật khổ cho ta, không ngờ ngươi lại trốn đến tận nơi này.” Hắn vừa nói vừa như xem xét xung quanh, như thể đang rất thưởng thức cảnh đẹp nơi này.
Lý Tử Thất cười nhạt, nàng chậm rãi đứng lên nhìn Long Tam nói: “Có vẻ như ngươi vẫn còn rất khỏe nhỉ!”
Nghe được câu này vẻ mặt Long Tam liền thay đổi thành dữ tợn.
Dương Vĩnh Khoa thấy thế liền đứng chắn trước mặt Lý Tử Thất, hắn có cảm giác tên trước mặt này sẽ ngay lập tức nhào đến đánh Lý Tử Thất.
Long Tam thấy thế liền bật cười thành tiếng, hắn vừa giơ tay ra đã xuất hiện cây roi dài hơn 1m, thân roi màu vàng óng phát ra tia sáng, bên hông còn treo lủng lẳng miếng ngọc bội hình rồng.
“Ngươi biết không, đây là cây roi đả thần.
Lần đó tại sao ta lại không dùng nó để đánh ngươi thân bại danh liệt nhỉ!” Long Tam cười cười, khoé môi nhếch lên một đường nham hiểm nói tiếp: “Chi bằng hôm nay ta cho ngươi nhìn xem uy lực của nó nhé.”
Nói đoạn hắn giơ roi đánh mạnh về phía Dương Vĩnh Khoa, Lý Tử Thất kinh hoàng đẩy Dương Vĩnh Khoa ngã uỳnh xuống đất, dây roi đánh trúng nền đất tạo thành một đường cắt sâu hoắn.
Dương Vĩnh Khoa căng cứng người, nếu một roi kia Lý Tử Thất không phản ứng nhanh có khi nào hắn, nhưng không cơ thể hắn vốn sẽ không sao.
“Long Tam, oan có đầu nợ có chủ, ngươi thân là Thái tử càng phải rõ ràng.” Lý Tử Thất để ý, từ cái đêm kia cùng Dương Vĩnh Khoa, nàng dường như có chút nhanh nhạy hơn.
Không lẽ là nhờ nội đan sao!
Ngày xưa nàng có lần nghe các huynh nói về việc song tu.
Là cùng nhau tiến lên cấp bậc khác của việc tu tiên, có phải đang nói cái giống nàng cùng Dương Vĩnh Khoa không!
Thấy Lý Tử Thất mặt mày bệnh tật quấn thân nhưng vẫn không quên chọc tức mình, Long Tam cười ha ha đáp: “Vậy sao? Haha Lý Tử Thất, vậy thì ngươi phải mở to mắt ra mà xem ta làm sao để xứng với chức danh Thái tử này nha.” Vừa dứt câu hắn liền lần nữa giơ roi đánh mạnh về phía Dương Vĩnh Khoa.
Lý Tử Thất, không phải ngươi thích hành hiệp trượng nghĩa sao! Xưa đánh ta vì ả tiên tì vậy hôm nay với bộ dạng nửa sống nửa chết kia ngươi có thể làm gì đây! Vừa nghĩ hắn vừa căm giận dồn hết lực tay vào lần đánh này.
Dương Vĩnh Khoa mắt thấy roi đánh tới liền lăn người tránh đi, nhưng người phàm như hắn có thể nhanh đến mức nào.
Roi thần đánh tới không trúng trực diện nhưng lại quét qua ngực hắn, rất nhanh tạo thành đường cắt dài làm rách áo, vệt máu đỏ thẫm thấm ướt áo hắn.
Long Tam giây trước còn cười to, giây sau liền ngẩn người nhìn chằm chằm đường máu trước ngực Dương Vĩnh Khoa.
Hắn nhướng mày, đang lúc không hiểu chuyện gì liền nghe thấy tiếng than nhẹ của Lý Tử Thất bên cạnh.
Lý Tử Thất hôm nay vốn ăn mặc rất chỉnh tề để chuẩn bị đi thi cùng học sinh.
Nàng mặc áo sơ mi xanh dương cùng quần Tây lửng để tiện di chuyển.
Áo sơ mi vốn sạch sẽ tinh tươm nay lại xuất hiện thêm vệt máu kéo dài từ vai xuống bụng.
Nàng cắn răng cố gắng không phát ra tiếng đau đớn, thế nhưng vẫn bị phát hiện.
“Ồ!!!” Long Tam khá ngạc nhiên.
Hắn nhìn Lý Tử Thất lại nhìn Dương Vĩnh Khoa, bỗng bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của hắn vang dội như trào phúng chế giễu lại như thất vọng cùng bất lực: “Lý Tử Thất à Lý Tử Thất.
Haha hoá ra ngươi cũng có một mặt này, haha.”
Hắn cười như điên, còn rất khoa trương ôm bụng mà cười.
Hắn chính là cười ra nước mắt.
Lần đó hắn cố ý khi dễ trêu chọc ả tiên tì kia bởi vì Mẫu Hậu hắn sắp bắt ả gả cho Ngư lão già.
Hắn vì lòng trắc ẩn nên cố ý làm thế để Mẫu Hậu nghĩ hắn có tình cảm với ả, sẽ cứu ả qua một kiếp.
Hắn từ nhỏ đã không gần nữ sắc, thấy hắn trêu chọc tiên tì liền nghĩ hắn thích ả ta.
Mà thật không