Có vẻ Nghiêm Liệt rất dễ dàng tìm được điểm yếu của Ngụy Tịnh, đây là một người tốt bụng không giỏi cự tuyệt người khác.
Mặc dù bề ngoài Ngụy Tịnh lạnh như băng, nhưng chỉ cần giả vờ đáng thương một chút, cô sẽ mắc lừa rất nhanh.
Lúc Ngụy Tịnh đỡ Nghiêm Liệt trở về khu đô thị, Nghiêm Liệt tận lực quan sát một ít chi tiết trên người Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh để tóc ngắn không có kiểu tóc gì, rất bình thường, nhưng nhẹ nhàng khoan khoái, mang mùi thơm thoang thoảng.
Mùi thơm này Nghiêm Liệt không biết, đoán chừng là mùi dầu gội đầu nào đó.
Quần áo bằng phẳng, chỉ có một vài nếp nhăn rất nhỏ lưu lại, không có mùi lạ nào.
Giày cũ bị giặt đến bạc màu, thậm chí có vài hạt mốc lốm đốm, nhưng tổng thể nhìn qua là sạch sẽ thoải mái.
Nghiêm Liệt nghĩ không ra, Ngụy Tịnh ở tại cái nơi đó, còn phải tự mình đi làm, gia cảnh khẳng định không tốt, nhưng khí chất của cô thực không phù hợp với cái nhà ma đáng sợ kia.
Ngụy Tịnh mất rất nhiều sức lực mới có thể đem Nghiêm Liệt cùng hành lý đẩy lên lầu.
Ngụy Tịnh đứng phía trước Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt đỡ vali đưa chìa khóa cho Ngụy Tịnh mở cửa.
Ngụy Tịnh nhìn cánh cửa chống trộm, không dùng chìa khóa, trực tiếp nhét tấm thẻ màu xanh vào khe thẻ ẩn núp chếch bên cửa.
Chỉ nghe một tiếng "Cạch" vang lên, cửa mở ra.
Ngụy Tịnh đi tới kéo vali, Nghiêm Liệt nhìn cô, sắc mặt thay đổi.
"Cô dường như rất quen thuộc với loại cửa này?" Sau khi vào phòng Nghiêm Liệt hỏi.
"Loại cửa này?" Ngụy Tịnh chớp chớp mắt nói, "Ừm, bởi vì trước kia có quen biết một người, nhà người đó cũng là dùng thẻ mở cửa như này."
"Với người trước kia dạy cô chữa trật chân là một người phải không?"
Nghiêm Liệt xin thề cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không nghĩ tới Ngụy Tịnh lại trả lời lạnh băng theo khuôn mẫu:
"Chuyện này có liên quan đến cô sao? Nghiêm tiểu thư."
Trong trí nhớ Nghiêm Liệt hình như chưa từng bị ai đối xử như vậy, mà bãi mìn Ngụy Tịnh kia lại khiến người ta không thể phỏng đoán được.
Dường như chỉ cần nói tới một ít vấn đề riêng tư, cô sẽ không nể mặt dựng lên hàng rào phòng vệ thật cao, lấy gương mặt lạnh lùng chống lại tất cả xâm lược.
"Không liên quan, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
"Tôi đi trước." Ngụy Tịnh nói đi là đi.
"Này!" Nghiêm Liệt xoay người kéo tay Ngụy Tịnh, "Làm gì vậy, tôi không phải là muốn thăm dò chuyện riêng tư của cô, không nói thì không nói mà.
Cô chờ tôi một chút, tôi đi tìm chìa khóa xe."
"Không cần."
"Lời tôi đã nói ra chưa bao giờ đổi ý.
Cô chờ tôi một chút, rất nhanh."
Ngụy Tịnh đứng tại chỗ, quay lưng về phía Nghiêm Liệt.
Chờ lúc Nghiêm Liệt tìm được chìa khóa xe đi ra, Ngụy Tịnh vẫn duy trì tư thế vừa nãy, giống như một pho tượng không cảm xúc.
Hứng thú muốn đưa Ngụy Tịnh ra ngoài giờ giảm đi nhiều, nhưng đã nói cũng không thể không làm, Nghiêm Liệt nhịn đau, cùng Ngụy Tịnh xuống lầu.
Nghiêm Liệt hỏi Ngụy Tịnh muốn đi đâu, Ngụy Tịnh nói đi đường Quang Hoa.
"Đi ăn cơm?"
"Ừm." Ngụy Tịnh không chút nghĩ ngợi thắt dây an toàn, "Cám ơn Nghiêm tiểu thư đưa tôi đi."
Nghiêm Liệt không để ý cô khách sáo: "Đi quán ăn nào?"
Tóc Ngụy Tịnh bị thổi lên, gương mặt thanh tú mang một chút khí chất thiếu niên trung tính, chẳng qua là ánh mắt cô tiêu tán, tựa như không biết mình muốn đi đâu.
"Ngự Mãn Đông Phong." Cuối cùng chậm rãi nói ra bốn chữ.
"Hả?"
"Tên nhà hàng đó."
"Ừ, tôi biết, nhà hàng nổi tiếng, tháng trước sinh nhật bạn tôi còn đi nơi đó."
Nghiêm Liệt nghĩ, Ngụy Tịnh này quả nhiên có điểm lạ.
Chi phí Ngự Mãn Đông Phong không phải là thấp, một người cũng ba trăm tệ trở lên, nếu như có tiền, cô còn sống ở căn nhà đó sao?
Chẳng qua là nghi vấn này Nghiêm Liệt không nói ra, nếu không Ngụy Tịnh sẽ lại dựng lên lá chắn phòng thủ.
Ngụy Tịnh không trả lời Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt cũng không nói gì nữa, hai người lên đường, rất nhanh đến nơi.
Lúc đến đường Quang Hoa, Ngụy Tịnh hỏi: "Nghiêm tiểu thư muốn đi đâu?"
"Không đi đâu cả, ra hóng gió mà thôi."
Ngụy Tịnh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc không biểu tình, Nghiêm Liệt nhìn thẳng cô, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Nghiêm Liệt, nhưng không nhìn lại.
Nghiêm Liệt dừng xe trước Ngự Mãn Đông Phong, Ngụy Tịnh nói cảm ơn.
"Lúc nào cô ăn cơm xong?" Nghiêm Liệt kéo Ngụy Tịnh lại hỏi.
Ngụy Tịnh đột nhiên bị hỏi đến khó hiểu: "Hả?"
"Đúng lúc tôi đi cửa hàng đối diện mua chút quần áo, chờ cô ăn xong có thể thuận đường đưa cô về nhà."
Ngụy Tịnh nhìn cửa hàng đối diện, quần áo bên đó đúng là không rẻ, nhưng rõ ràng cũng không phải loại Nghiêm Liệt sẽ mặc.
Ngụy Tịnh cười nhạt nói: "Nghiêm tiểu thư không cần khách khí như vậy, cô có chuyện của cô, tôi cũng có chuyện của tôi.
Hơn nữa, chân cô còn bị thương, tốt nhất là nên về dưỡng thương."
"Tôi hôm nay cho mình nghỉ, muốn cùng bạn bè tán gẫu một chút."
"Vậy đi tìm bạn của cô đi."
"Cô không được sao?"
Ngụy Tịnh thẳng người, rời khỏi xe Nghiêm Liệt: "Nghiêm tiểu thư, cô không cảm thấy cô như vậy rất kỳ quái sao? Chúng ta chẳng qua chỉ là người xa lạ có quan hệ tiền bạc.
Nếu như cô làm như vậy là muốn tôi nhanh chóng trả tiền, tôi chỉ có thể nói, nhanh nhất cũng phải sang năm tôi mới trả được toàn bộ tiền cho cô.
Cô như vậy phí tiền lại phí thời gian quả thực không đáng giá, tôi cũng không phải loại không trả tiền.
Tôi nhất định sẽ tận lực cố gắng, sớm trả cho cô."
Loại cảm giác này thực kỳ diệu, không được để ý tới, cảm giác bị lạnh nhạt lại khiến cho Nghiêm Liệt rất vui vẻ.
Thậm chí trên đường lái xe về nhà, Nghiêm Liệt nghĩ đến vẻ mặt lãnh đạm của Ngụy Tịnh, cũng khiến cô muốn cười ra tiếng.
Rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ, giả bộ ông cụ non cái gì chứ? Há mồm ngậm miệng đều là trả tiền trả tiền, quá đứng đắn rồi?
Không thể không nói, từ nhỏ Nghiêm Tứ tiểu thư đã được Nhị phu nhân cùng Nghiêm lão gia tỉ mỉ thương yêu mà lớn lên, bất kể là ở trường học hay là trên thương trường, có ai dám nói với cô lời châm chọc? Cho tới bây giờ cũng chỉ có cô không để ý tới người khác, ai dám không để ý tới cô?
Nhưng có thể là tiểu quỷ không có mắt này, khiến Nghiêm Liệt đặc biệt có hứng thú.
Nghiêm Liệt không còn thấy buồn phiền,